Lưu Quốc Hòa đi... cướp giật!

Mấy con bé choai choai không hiểu, về kháo ầm làng:" Cái lão Hòa hôm nay đi cướp giật ngoài chợ". Không biết có phải nghiệm không nhưng Cu Vượng nhà tôi bắt đầu nói khá lên...Có khi quen mui tôi lại đi cướp giật, nhưng chỉ cướp đồ ăn thôi, cướp đất cướp tiền hãi lắm, tôi không có gan. Đấy! Chuyện là thế...Thảo nào lũ cướp ngày thời nay con cháu nó chóng nói sõi thế.

Không kể ra thì ấm ức không chịu được mà kể ra nghĩ xấu hổ quá đi mất. Bỗng dưng tôi lại can án đi cướp giật đồ ăn ngoài chợ. Bố khỉ! Cái năm Ất Dậu người ta đói sắp chết thì mới có hành vi côn đồ, liều lĩnh là cướp giật lương thực, thực phẩm để sinh tồn. Nay giữa thanh thiên bạch nhật của thế kỷ 21, tiền dư thóc đống mà một gã đàn ông sức dài vai rộng như tôi phải đi cướp giật bánh rán ngoài chợ... Chuyện thật mà như bịa. Thề có quỷ thần hai vai chứng dám, tôi mà bịa thì xét đánh vào cột điện đường dây 500KLV trên núi...
Chuyện phải có đầu có đuôi, tôi kể ngay đây kẻo ông cả bà bé bảo là cái thằng đại bịa kia nó có tật " con tằm nó ăn lá dâu" ấy là tội tôi đi cướp giật ngoài chợ.
Tôi có thằng cháu nội trên 2 tuổi mà chưa biết nói. Nó nhận thức hành vi và các phản xạ tự nhiên rất chuẩn. Duy chỉ chậm nói. Nó cứ u a u ơ như thằng câm, thỉnh thoảng lại bập bẹ được 2 từ nhưng ghép 3 từ làm một chưa khi nào thực hiện nổi...Đi hàng xóm chơi thấy con cháu nhà khác nói líu lô mà thèm, Bố khỉ! Cháu mình nói toàn ngoại ngữ thì ai biết mà lần. Mấy con mụ hàng xóm ác khẩu nó bảo: Tại thằng ông nội nó lắm điều nên nói mất phần cháu, nó giống ông nội có mỗi cái "bộ ấm chén"còn các thứ khác hỏng bét"...Cay thật. Chả lẽ đi cãi nhau với đàn bà.
Thế mà có một mụ khá tốt, nó phải lòng mặt tôi ấy mà, cứ nghe tôi thổi sáo là mụ vo ve, lượn lờ ra sông lấy rau lợn...Chả là chồng mụ chết đã 2 giỗ. Mụ ta hay lân la bên bụi tre nhà tôi và bế Cu Vượng và hay kiểm tra "trang nhất" thằng bé, luôn mồm khen :"Rau nào sâu ấy! Tốt giống tốt má giống ông đáo để"...Thấy tôi ta thán tật chậm nói, mụ ta bàn:" Áp dụng phương pháp cổ truyền của các cụ là đi cướp giật đồ ăn của bất kỳ ai ngoài chợ, tốt nhât và nghiệm nhất là cướp của các mụ nạ dòng"
Tôi căn vặn lại" Thế cướp cái gì cơ chứ". ..Mụ bảo" cướp cái gì người ta chuẩn bị bỏ vào miệng ấy" và thế là mụ thao thao bất tuyệt đưa ra bao nhiêu ví dụ là con ông này cháu bà kia đã nói được nhờ phương pháp "ăn cướp ngày".
Bán tín bán nghi tôi phác ra một kế hoạch khả thi cho hành vi "chiếm đoạt tài sản công dân" rồi đem bàn với vợ. Mụ vợ tôi đồng tình ngay nhưng bảo thực thi mụ chối đây đẩy. Thật đúng là hội đồng chuột, bàn thì rõ hăng nhưng khi treo chuông vào cổ mèo thì sợ rúm vó. Đã thế thì tôi làm, với lại lỗi này là do tôi gây ra cơ mà! Tại tôi lắm mồm hết phần cháu...
Sáng hôm nọ, tôi lặng lẽ cho cháu lên xe máy, lẳng lặng đi không nói với ai. Ra chợ nắng như đổ lửa nên loanh quanh mãi mới tìm được chỗ bóng râm giữa chợ. Tôi bế cháu trên người và lặng lẽ "phục kích". Thằng cháu háu ăn mà tôi bắt nhịn đói suốt đến 9 giờ, cứ thấy hàng bún bánh, cơm phở là đập vào vai ông, vãi nước miếng, cái gì tôi cũng bảo là cay lắm, bẩn lắm, đấy là hàng quốc cấm không ăn được, ăn vào thụt lưỡi chết bố mày...
Kia rồi! Đúng bài bản rồi. Một mụ nhà quê gánh thũng thẵng mẹt rau muống đi bán dạo, miệng mụ ta tỏm tẻm nhai bánh rán. Tôi vu hồi phía sau, tập kích. Mụ vẫn thủng thỉnh vừa đi vừa nhai bánh và thỉnh thoảng cất tiếng chua như mẻ rao hàng. Tôi bế cháu đi ngang mụ và bất thình lình đưa tay giật cái bánh rán khi mụ đang cho vào lỗ miệng...Tôi bế cháu lẩn nhanh vào chợ. Mụ toét miệng, phô hàm răng bàn cuốc ra cười và vẫy chào:" Ăn đi nhớ! Mau nói nhớ".
Đàn bà nuôi con mọn ai cũng biết cái sự ấy, chỉ có đàn bà thành thị có khi không biết.
Mấy con bé choai choai không hiểu, về kháo ầm làng:" Cái lão Hòa hôm nay đi cướp giật ngoài chợ".
Không biết có phải nghiệm không nhưng Cu Vượng nhà tôi bắt đầu nói khá lên...Có khi quen mui tôi lại đi cướp giật, nhưng chỉ cướp đồ ăn thôi, cướp đất cướp tiền hãi lắm, tôi không có gan.
Đấy! Chuyện là thế...Thảo nào lũ cướp ngày thời nay con cháu nó chóng nói sõi thế.