Xe hơi nhà lầu, đánh đổi lấy tình yêu, “bồ bịch” ư? Lạ nhỉ. Ta đâu có mang ơn mà phải trả bằng nghĩa? Ta làm theo bổn phận của một nhà chuyên môn được tuyển dụng đàng hoàng cơ mà. Các vị giàu có bây giờ cứ nghĩ có tiền có quyền là có tất cả, học thức cao mà thiếu văn hóa, sàm sỡ, lạ thật! ... Chưa đầy tháng sau, Khánh Nhi phải nhận quyết định thôi việc, bởi lý do đơn giản là: ‘‘Năng lực thì tốt nhưng có lúc chủ quan, chi tiền tiếp khách, đi công tác hội thảo ở Đồ Sơn không hỏi ý kiến Giám đốc vượt trần quy định của công ty”. Đương nhiên là giao ban Huyên còn lập luận một số vấn đề khác để phê phán khéo.
Ba năm phấn đấu tốt, Khánh Nhi hai lần đạt danh hiệu Chiến sỹ thi đua của Tiểu đoàn thông tin thuộc F... Quân chủng Phòng không Không quân. Kết nạp Đảng xong, Khánh Nhi cũng vừa hết thời gian nghĩa vụ quân sự. Chị ra quân với tinh thần phơi phới để bước chân vào trường đại học Tài Chính - Hà Nội. Sự phấn khởi náo nức rạng rỡ trên khuôn mặt của một chiến sỹ gái đáng yêu làm sao? Vừa xinh đẹp vừa có chí khí quyết tâm thành người có ích cho xã hội lâu dài... Nhìn Khánh Nhi nhiều người đều cùng chung nhận xét: “Đầu mặt tươi như hoa thế kia thì làm sao khổ được”...
Thấm thoát mọi cái cũng đều qua đi như ngọn gió lành thổi giữa đồng cỏ hoa bao la biếc tận... Ba mươi tuổi một con, được bổ nhiệm làm Trưởng phòng Tài chính của công ty cổ phần lắp ráp ô tô Tàu Việt, bởi chuyên môn của Nhi giỏi, kinh qua quân đội lại là một Đảng viên trẻ. Sau đại học chị học thêm lớp Kế toán trưởng do ngành Tài chính mở, chị cũng đạt loại suất sắc. Hội đồng Quản trị vô cùng tin tưởng ở Khánh Nhi. Nhìn con đưởng trời rải lụa giúp hay sao, mà Khánh Nhi để lại cho bạn bè đồng nghiệp những lời khen và sự hằn học khó chịu. Một năm trôi qua biết bao công việc của công ty, thượng vàng hạ cám đều phải qua phòng Tài chính giải quyết. Từ nhập rời các bộ phận xe từ Trung Quốc về, với những thiết bị phụ kiện chế trong nước mang đến. Gia công lắp ráp sơn sửa bán ra v.v.. Bao danh mục được thể hiện trên các khoản mục của ngành Tài chính đều được giải quyết trơn tru minh bạch. Lợi nhuận trong năm cao, sau khi hạch toán tất cả mọi vấn đề thu chi đóng thuế. Cánh đàn ông ai cũng mê Khánh Nhi nhưng họ tự thấy không dám gần, sợ Giám đốc công ty một phép.
Hắn là Mã Giang Huy vừa Chủ tịch Hội đồng quản tri kiêm Giám đốc Công ty Tàu Việt. Tuổi chưa đến 40 mà hắn thành đạt khá mau. Hắn biết tiếng tàu sớm vì mẹ hắn dạy tiếng Trung. Vào những năm 1995 đến 2004 xe máy Tàu tràn ngập vào Việt Nam như nước vỡ bờ, giá rất rẻ nhiều người tậu sắm. Hăn bắt đầu ra tay mở cửa hàng lắp ráp xe máy Tàu, rồi bán cất cho đại lý một số tỉnh, bán trực tiếp cho người tiêu dùng. Lợi thế tiếng Trung, hắn tự sang Trung Quốc tìm tận gốc nhập về một lúc hàng mấy trăm xe rời, phần để lắp phần sang tên cho một số đại lý ăn xái lại, hắn hưởng hoa hồng khúc giữa. Ôi cha tiền lãi tính ra có ngày 2- 3 trăm triệu. Máy đếm tiền nóng ran, dây chun buộc các bó tiền theo mệnh giá, đựng đầy bát con cũng hết. Năm 2001 khi có chừng 40 tỷ vốn, hắn liền xuống Thường Tín mua quãng 20 hecta đất bên Quốc lộ 1 cũ. Tới 2003 hắn triển khai xây dựng nhà máy lắp ráp ô tô tải cỡ nhỏ Trung Quốc nằm trong công ty Tàu Việt. Hắn thực sự vui mừng bởi con đường thương lộ của hắn lại thuận lợi đến không ngờ. Buồn một nỗi con vợ hắn gầy đét không khác gì bộ giá áo di động, vợ hắn cũng làm trong công ty nhưng phụ trách Hành chính. Ngắm Khánh Nhi hắn thèm vô cùng, lời ăn nết nói và công việc của Nhi cứ như đinh, lưới đóng bám vào thân thể hắn ngày càng chặt, có lẽ sắp vào tận tới tim gan hắn. Hắn rất kín đáo chưa một lần ai bắt gặp hắn tỏ tình với Khánh Nhi hoặc có những cử chỉ lời nói bông đùa. Hắn sợ cuộc đánh ghen làm tan vỡ công ty, nơi tiền của hắn chiếm trên 51%. Riêng Khánh Nhi thì cũng đã nhận thấy ở cái nhìn của Huyên vị Giám đốc trẻ trung điển trai, là ánh mắt biết nói. Đôi khi chị cũng: “Bâng khuâng dạ nóng thấy lòng/ Có điều chi ẩn mà không rõ rành” (truyện thơ Thúy Lan).
Hè 2006 ngành ô tô Việt Nam mở lớp giao lưu rút kinh nghiệm tại Đồ Sơn- Hải Phòng 3 ngày. Công ty Tàu Việt được mời hai người (hai nhân vật chủ chốt nhất) là Giám đốc Huyên và trưởng phòng Tài chính Khánh Nhi dự. Mụ vợ Huyên khi đưa giấy mời cho Huyên, có ý xin đi theo. Huyên khéo lựa lời:
- Trên mời có 2 người và họ đã chuẩn bị nơi ăn chốn ở, ai cũng đi thêm làm họ khó xử ra.
Biết vậy mụ ta sa sầm mặt, chân đi đá vấp cả vào ghế, trong lòng thoáng lên một nỗi sờ sợ bất an giữa chồng mình với cô Khánh Nhi trẻ trung mỹ miều ăn nói dẻo duyên và nụ cười hút hồn phái nam kia...
Hai người lên xe con thẳng tới Đồ Sơn vào một ngày trời trong nắng đẹp. Huyên tự lái xe con riêng, Nhi ngồi ghế trên và chuyện trò giữa hai thật là vừa tình vừa chuyên. Khách sạn do Huyên tự tim mỗi người một phòng cùng tầng sát nhau, tiện nghi loại 5 sao vừa đẹp vừa sang làm sao. Nhi cứ băn khoăn sợ tốn kém, còn Huyên thì luôn cho rằng thời cơ đã đến nàng cần gì mình cũng chiều. Đêm và ngày đầu tiên yên ổn, mọi con số Nhi chuẩn bị cho Huyên tham luận đâu vào đó, những con số biết nói tròn trịa rành rọt thuyết phục cao. Chất lượng số lượng ô tô lắp ráp trong năm, doanh thu lợi nhuận, những tồn tại đề nghị hỗ trợ và cách khắc phục. Các đại biểu vỗ tay nhiệt liệt khâm phục hả hê, duy một điều Huyên rất ngỡ ngàng sao mà Khánh Nhi giỏi thế, cô ta đi guốc vào bụng mình hay sao ấy? Tại sao cái tài lại rơi vào người đẹp như thế này cơ chứ? Trời mang Khánh Nhi đến cho ta thực ư? Huyên lần lần nhớ lại những chuỗi buồn khi phải sống bên cạnh bà la sát, vợ y. Loại lắm mồm ty tiện chỉ tài để hình để ý để rồi nổ máu ghen bất cần. Loại đàn bà thiếu tình cảm, khô khan. Bao phen Huyên nén chịu cho cơ nhà không bị đổ vỡ nếu không, chắc chia tay nhau từ lâu. Ngồi suy nghĩ trong phòng rồi Huyên mở tủ rót một ly rượu mạnh loại Napolyon Pháp xịn: Chắc giờ này Khánh Nhi đang soạn máy tính chuẩn bị thêm một số dữ liệu cho ta đây? Thực lòng ta đã yêu Khánh Nhi từ lâu nhưng chưa một phút tỏ tình vì cần phải giữ. Thời cơ này đã đến ta quyết một lần kể cả bạo liệt phải xong ngay, được được cả ngã về không. Ta nhất định chinh phục bằng được trái tim nàng, đưa vào chuyện đã rồi nhất định vậy. Tiền có quyền có, người con gái đoan trang, trẻ trung: Công- Dung- Ngôn- Hạnh thế kia, cớ sao không thuộc về ta? “Chè Thái gái Thanh”, hắn nhớ bập bõm câu ví thời hiện đại, đúng hay không chưa rõ. Tại trời hay tại mình ngốc, lẽ nào cam chịu sự thiệt thòi không gì bù nổi này???. Không gì được lớn bằng là được người bạn đời mỹ mãn, ta sẵn sàng đánh đổi những điều cam chịu bấy nay để làm lại từ đầu. Hắn nghĩ vậy, vẻ tự tin trong tưởng tượng. Rồi Huyên vươn vai vặn người mấy cái lấy lại sinh khí tinh thần cho sảng khoái, chuẩn bị một bước ngoặt tình sử. Y nhẹ nhàng sang phòng Nhi, gõ cửa:
- Ai đấy, Giám đốc Huyên à
- Anh đây, có việc cần bàn với em.
Khánh Nhi trong bộ quần áo ngủ trắng ngà ra mở cửa. Và lên tiếng:
- Em chào Giám đốc, mời anh vào.
Huyên và Khánh Nhi ngồi đối diện nhau. Dưới ánh pha lê hồng, ngắm Khánh Nhi đẹp qúa, sáng kẹ đầu mày cuối mắt, trắng ngần đáy cổ bờ vai, vùng nào cũng ngời lên như nụ tầm xuân ngầm hé. Gái một con ở tuổi 30 thực là nom mòn con mắt, người xưa nói chẳng sai. “Dịu dàng hở lộ nhân từ ẩn trong” (Truyện thơ Thúy Lan) cô như nàng tiên của Hạ Long lọt vào phòng ngủ này, cử chỉ lời ra êm ả trong veo, hài âm con gái xứ Thanh vẫn có cái gì đó rất riêng đôi khi dấu hỏi và ngã lẫn lộn, nét quê ấn tượng vô cùng. Người ta bước sang cái “tam thập nhi lập”, sự chín chắn bên trong bắt đầu lề bản của nghiệp. Bên ngoài những đường nét mới thực sự “nét” đủ đầy lung linh, nửa khoe ra nửa như ẩn giấu, khiến vẻ đẹp càng nhuần. Huyên rạo rực quá chừng, thấy Giám đốc nhìn xoáy vào bộ ngực chim cu gáy của mình Nhi e thẹn khẽ quay người một chút. Huyên cố kìm con tim và dòng máu nóng trong mình, cầm lòng tới mức giới hạn, cho độ sôi lắng bớt, để phát ra tiếng tròn trịa rõ rành:
- Khánh Nhi! Anh yêu em lắm hôm nay mới dám nói!
- Đừng anh, nói vậy em sợ- Nhi khẽ che tay lên miệng
- Em yêu anh, anh sẽ giành cho em rất nhiều, mua nhà riêng cho em sắm xe hơi cho em... Tất cả là của em chỉ hai chúng mình biết. Điều ấy làm được vì em thấy gia sản của anh rồi đó. Chồng em hiện thợ, thầu xây dựng, anh hiều và thông cảm cho thời buổi hiện tại.
Chưa chạm vào da thịt mà Khánh Nhi thấy người bị nung lên, tim đập loạn xạ như muốn bắn khỏi lồng ngực, bờ môi cứ run run tựa dây đàn gãy chậm:
- Em còn chồng con, anh có vợ anh
- Anh lấy vợ có tình nhưng không có yêu, anh nhẫn chịu hơn chục năm nay, anh cần một phụ nữ khác thay cô ấy. Khánh Nhi, duyên phận đã đưa hai ta đến với nhau rồi.
- Là một Đảng viên, từng là quân nhân, anh thương em, xin anh đừng nói điều gì thêm! Em không thể…
Huyên đứng dậy, mặt anh ta đỏ lên không nói không rằng bước sát ghế chìa tay định nắm tay Nhi. Nhi không dám đưa tay cho Huyên, y liền bế thốc Khánh Nhi lên giường. Hai người giằng co nhau, tóc Nhi rối bung, tay cô đẩy cào chống đỡ chân đập xuống đệm giường bình bình: “Trời ơi có ai cứu tôi không” đè được Khánh Nhi ngã ra, tay Huyên lồng vào ngưc giật tung cúc xê khỏi áo, hắn ta liền ngoặp miệng vào nhũ hoa của cặp ty phơn phớt hồng Khánh Nhi nuốt lấy nuốt để, tay rờ roạng phía dưới. Trong lúc để hở một bên má, Nhi co tay tát một cái rất mạnh vào mắt y. Huyên sững người nổ đom đóm, trong cơn cuồng sy điên dại hắn đã nhận ra đó là một cái tát phũ phàng đầy bản lĩnh, sỷ nhục và cảnh cáo mình. Huyên dừng lại qùy dậy trong giây lát, rồi bước xuống giường mọi cảm xúc tụt hết. Có lẽ lòng tự trọng trộn với tính sỹ diện của kẻ có chức quyền tiền bốc lên, làm y hành động đột biến. Hắn giơ tay vuốt chỗ Nhi tát rồi nói:
- Anh xin để vết tát làm kỷ niệm, dầu trăm, ngàn lần rửa mặt anh cũng không đụng đến vùng này. Xin lỗi em!
Nói rồi Huyên mở cửa bước ra, còn nghe tiếng Khánh Nhi van trong nước mắt:
- Anh tha thứ cho em.. u…hu…
Xe hơi nhà lầu, đánh đổi lấy tình yêu, “bồ bịch” ư? Lạ nhỉ. Ta đâu có mang ơn mà phải trả bằng nghĩa? Ta làm theo bổn phận của một nhà chuyên môn được tuyển dụng đàng hoàng cơ mà. Các vị giàu có bây giờ cứ nghĩ có tiền có quyền là có tất cả, học thức cao mà thiếu văn hóa sàm sỡ, lạ thật!
... Chưa đầy tháng sau, Khánh Nhi phải nhận quyết định thôi việc, bởi lý do đơn giản là: ‘‘Năng lực thì tốt nhưng có lúc chủ quan, chi tiền tiếp khách, đi công tác hội thảo ở Đồ Sơn không hỏi ý kiến Giám đốc vượt trần quy định của công ty”. Đương nhiên là giao ban Huyên còn lập luận một số vấn đề khác để phê phán khéo. Không ưa dưa có dòi, không ăn được phải đạp đổ, loại bỏ. Khánh Nhi chẩng hẩng bàng hoàng, dắt xe máy rời khỏi công ty trong ánh mắt đáng hờn của các phòng ban và đáng thương của những ai lâu nay yêu mến tin tưởng Nhi. Tất cả mọi người không hiểu chỉ có hai người hiểu mà thôi.
Tâm sự với chồng, Khánh Nhi chỉ bào là đi công tác Đồ Sơn sếp chỉ thị chi thuê Khách sạn và tiếp khách, các đơn vị đến hỏi xin kinh nghiệm chừng hơn chục triệu đâu có nhiều. Lẽ ra ông ấy ký cho thanh toán thì có sao đâu, ai ngờ ông ấy nói nhưng không ký quyết toán, lời nói gió bay đẩy em sang phía bị tội. Chồng Khánh Nhi thở dài rồi buông một câu buồn thắt:
- Tri nhân tri diện bất tri tâm, không việc lấy đâu lương để sống để nuôi con. Nghề xây dựng của anh lâu nay đóng băng, chẳng có công trình nào được ký hợp đồng
Khánh Nhi ôm cổ chồng vuốt ve mấy sợi tóc trước trán, cô cũng đau khổ lắm chứ, đang yên đang lành lương mỗi tháng 6 triệu bây giờ quy không, hỏi còn đau đắng nào hơn. Không thể thanh minh không thể nói ra được mà chỉ bằng những cử chỉ âu yếm, những giọt lệ âm thầm nhòa trên má mong chồng thấu hiểu. Rồi cô cũng an ủi:
- Em sẽ lên mạng tìm kiếm việc làm, nghề của em nghĩ không đến nỗi ế. Giá như ở quê Thanh, loại bằng cấp cơ bản lại kinh qua thực tiễn chắc đắt như tôm tươi. Nhưng phận gái lấy chồng phải theo chồng “phải” ở Thủ đô mà mình...
* *
Cuối cùng Khánh Nhi cũng xin làm được phó phòng Tài chính của Tổng công ty Minh Đức chuyên về giao thông xây dựng đường, cầu. Trưởng phòng là cô Nguyễn Thị Tăng Tắc Man, cái họ tên là lạ kỳ quái, Tắc Man làm ở đây ngót 5 năm rồi công việc bây giờ nhiều, nên Tổng Giám đốc muốn cần thêm cấp phó Tài chính để đáp ứng tiến độ. Về hình thức thì Khánh Nhi với Mân đúng là công và quạ, không nói thì bạn cũng hình dung Man xấu chừng nào loại đàn bà rửa mặt bằng tăm, điệu đi mông luôn ném về phía sau ớn ệ. Mới qua 3 quý, công việc Khánh Nhi làm rất giỏi, tháo vát sáng suốt cái gì giao cho Nhi thì cũng đâu vào đấy. Khiêm nhường dung dị Khánh Nhi chiếm được cảm tình rất lớn đối với các phòng ban và lãnh đạo Tổng công ty. Chị Tổng giám đốc bắt đầu có cảm tình Nhi, các anh phó Tổng càng quý hơn. Có những việc quyết toán tháng quý lẽ ra là Tắc Man báo cáo nhưng ban Giám đốc yêu cầu Nhi báo cáo thay, vì lời lẽ diễn đạt của Nhi mạch lạc khúc triết dễ hiểu chiếm cảm tình, không ê a thì là mà nhưng, kiểu Tắc Man...
Tắc Man bắt đầu nhận ra mối nguy cơ bị soán ngôi từ ngay cấp phó của mình. Gần đây qua lại một số phòng ban, các tổ dịch vụ đâu đâu Tắc Man cũng nghe người ta xì xào tỉa tót: “Việc lên trưởng phòng Tài chính của Khánh Nhi chỉ còn là thời gian thôi”. Hoặc kiểu “Ban Giám đốc bắt đầu nhận ra một khả năng chuyên môn rất giỏi và kẻ xấu kém tự phơi bày”. Có nhân viên đệ tử ruột của Mân trong phòng, đòi gặp riêng Trưởng phòng Man mà rằng:
- Chị phải cảnh giác, tìm cách hạn chế tối đa khả năng chuyên môn, giao ít việc cho Khánh Nhi thôi. Đừng để Khánh Nhi có nhiều cơ hội tiếp cận sếp, Nhi là người có đức tài thật, khoản nhan sắc phụ nữ trong Tổng công ty ta, khó ai sánh nổi các sếp sẽ chết mê lúc nào và tin tưởng hắn tuyệt đối lúc nào không biết.
Man cười ranh mãnh, vẫn tỏ vui không một gợn nghi ngờ, nói:
- Được vậy tốt quá, lớp trẻ có tài là mừng chung cho Tổng công ty, mình già rồi không những kém mà phải cần ủng hộ cô ấy chứ?
- Chị hơn Khánh Nhi 5 tuổi, già gì! Mà ý chị vậy làm em mắc cỡ. Nhưng thôi, em vẫn khuyên chị đừng tự ty.
Cô đệ tử nói rồi đi ra vẻ mặt không vui. Tắc Man tức lắm, chôn cái đau vào bụng vờ tưởng như tai điếc trước các bàn tán xì xào đàm tiếu chung quanh. Ả nắm khá nhiều bí quyết báo cáo tài chính được Việt hóa trên hóa đơn các khoản mục chứng từ, thủ đoạn bớt xén vật liệu ma thuật tăng giá cả, khống công chi ăn gian quen rồi. Vì ả có một chân lý riêng: “Tất cả đều chôn hết xuống đường, xuống mố cột cầu cống đến Thánh cũng bó tay không thể nào bới lên để kiểm tra truy bức được”. Gần cuối tháng ả tính toán báo cáo rút được ra 200 triệu coi như quỹ đen của Trưởng, phó phòng. Ngày hôm đó hết giờ làm việc, ả gọi Khánh Nhi vào phòng riêng để bàn công chuyện. Hàng ngày vẫn thấy Tắc Man vui vẻ quý mến mình, nên những chuyện to nhỏ trao đổi nhau cũng là lẽ thường tình nên Nhi cũng bộc lộ cởi mở. Tắc Man đổi giọng the thé:
- Qua tháng vừa rồi mọi thứ vật tư công sá chị đã cân đối gia giảm chế tác, lôi ra được 200 triệu không trong sổ sách Tổng công ty. Em kiểm tra lại xem, ý chị muốn số tiền đó là của hai chúng mình? Nhi nghĩ thế nào?
Khánh Nhi chột dạ hai lông mày dãn ra, chưa bao giờ cô thấy hiện tượng này, cũng chưa bao giờ cô nghĩ lại làm cái trò thế này. Hay mình mới làm một vài nơi cũng một hai năm thôi nên chưa có thủ thuật được như chị Man? Ngược lại chị nói vậy, chị là cấp trên mình cũng cần suy nghĩ nghiêm túc, để trả lời nhưng trả lời thế nào cho khéo lại là một chuyện, khỏi mất lòng cấp trên. Không đồng ý là đương nhiên, để thêm thời gian sẽ có chính kiến dứt khoát. Đắn đo một chút, Khánh Nhi thưa:
- Để em suy nghĩ thêm, chị ạ.
Tắc Man rất khéo kết luận:
- Chị nói vậy thôi chứ tiền của Tổng công ty là doanh thu lợi nhuận của mọi người. Chị cũng muốn thử em chút xem sao, vậy là...
Nói rồi Tắc Man khéo lồng tay xuống dưới mặt bàn làm việc, tắt nhẹ công tắc của bộ ghi âm đã chuẩn bị cẩn thận từ trước. Khánh Nhi có nói lại nhưng cũng không vào được máy ghi âm nữa rồi. Hai người bắt tay nhau vui vẻ, Nhi chào Man rồi ra khỏi phòng. Thực tình Khánh Nhi không hề biết hành động ghi lén và câu nói úp mở mang tính kết tội của Man. Toàn bộ đoạn băng ghi âm của Man trao đổi với Nhi, sau đó đã được Tổng giám đốc nghe đủ. Bà ta gầm lên:
- Mới chân ướt chân ráo ba chục tuổi ranh mà đã “để em suy nghĩ thêm”. Thêm là thêm thế nào. Người chính trực thì cần phản biện ngay: “chị không được làm vậy, em không đồng ý”
Tắc Man cầm cái máy nghe lén ra khỏi phòng Tổng giám đốc, mặt nở như cái “ấy” của con trâu chửa. Không đầy 15 ngày sau, Khánh Nhi cũng nhận được quyết định cho thôi việc. Cô đau đớn vô cùng mà không được hiểu nguyên nhân đầy đủ. Nhi lên gặp trực tiếp Tổng giám đốc thì được giải thích là: “Có gì cứ kiến nghị từ dưới”. Hỏi Trưởng phòng Man thì cô ta quả quyết:
- Rằng em làm việc rất tốt, chị thiết tha đề nghị Ban lãnh đạo giữ em lại, bởi em một phó phòng trẻ khả năng chuyên môn giỏi. Không hiểu sao Tổng giám đốc vẫn không nghe, hay là dạo này ít việc mà Ban Giám đốc tìm cách giảm biên chế? Chị rất mong có một người được như em, lỡ mai kía phúc nhà phát, chị lên phó Tổng lấy ai thay thế? Thiếu người kế cận, người ta dễ tìm cớ hoãn lại.
Đăm chiêu suy nghĩ, vẻ đượm buồn Khánh Nhi nhớ lại những lần tiếp xúc với Tổng giám đốc, thấy ở chị ta có nhiều thiện càm và tin ở mình kèm theo là các đánh giá khá tốt và khen, không lẽ? Tư lự một lát rồi Nhi nói thêm:
- Em thấy Tổng giám đốc tỏ ra qúy em qua những lần giao tiếp?- Man cười khẩy, gõ gõ tay lên cuốn sổ công tác trên mặt bàn:
- Nói là việc của mồm còn ký lại là cái của tay, các xếp bây giờ thay đổi nhanh lắm, trời mà biết
Biết chắc Nhi hết hy vọng tìm kiếm sự giúp đỡ, Man quả là một con sói cái. Y nói, phán thế nào chả được.
- Đúng thưc thế hả chị?
- Đó là lương tâm, chị thề không nói sai.
Nghe Tắc Man nói rất có lý, thực tình Nhi không thể nào hiểu hết được sự đời Khánh Nhi tỏ ra cảm ơn Trưởng phòng Man, bao bực giận đổ hết lên Tổng giám đốc “chắc bà ta ở tuổi 48 không chồng, tính khí ẩm chập. Số mình không may gặp đúng lúc cơn chập của bà”. Một nỗi buồn khôn nguôi ớn lạnh chạy dọc từ đầu xuống chân, Khánh Nhi suýt khuỵu xuống khi ra khỏi phòng Man, chị bàng hoàng trước cảnh hôn chiều tẻ nhạt đang úa mầu dần vào hành lang lan can nơi đặt bản doanh Tổng công ty. Chị gắng gượng bước thêm trong thế tự dằn vặt mình: “muốn làm người tốt cũng khó”. Lại lần nữa Khánh Nhi ỉu xìu như tàu lá khô trong mưa phùn gió bấc, dắt xe rời bản doanh Tổng công ty không trống không kèn, tâm trạng đầy ẩn khuất. Tiễn Nhi ra khỏi phòng, Tắc Man quay lại dở sổ con cá nhân lấy bút gạch thẳng hàng chữ phó phòng Tài chính Khánh Nhi, nét bút bi của hắn như một nhát kiếm xoẹt ngang sắc lẹm.
Chồng Khánh Nhi vừa thương vừa bực Nhi, thương là một người chính trực dịu dàng kế hoạch làm việc rất nghiêm, đúng phẩm chất của người lính còn lại trong vợ. Ngoài công việc ra vẫn phải sinh hoạt Chi bộ Đảng hai chiểu ở khu dân cư, nhiều việc không tên. Bực là công tác ở đâu cũng chỉ trên dưới một năm thì bị sa loại. Ông trời thật bất công với vợ hiền yêu của tôi quá. Nhi ốm đứng ốm ngồi cả tuần có lẽ, dần dần tỉnh lại. Một hôm có người bạn giới thiệu cô X ở đường Trần Duy Hưng rút bài đoán mệnh đúng ra phết. Khánh Nhi theo mách bảo, tìm đến...
Lẩm nhẩm vài lời khấn và làm động tác của người cầm bài đưa cho Nhi rút. Lật con bài, cô X nhìn bài, ngắm dung nhan của Khánh Nhi, phán:
- Đường đời của em gặp nhiều oan khuất, đi làm cho người ta dễ thường ơn báo oán. Vừa đẹp vừa giỏi giang thế này dễ là mầm họa, người đời lắm kẻ đố kỵ ganh ghét. Đôi khi đòn vu hồi ngay chính từ những người bạn được cho là tín thân.. - Cô ngập ngừng đôi chút rồi tiếp:
- Sự nghiệp của em chỉ thành công khi em luôn đứng đầu một ngành hay một công ty mà chính em lập nên. Có điều kiện sau này kiểm chứng...
* *
Trong lúc chưa việc, Khánh Nhi tạm chấp nhận sang chợ mồng 8 tháng 3. mua đầu chợ bán cuối chợ đủ các loại hàng về ẩm thực, mỗi ngày bình quân cũng lãi năm bảy chục ngàn. Có người thương Nhi thấu cảm, có kẻ coi thường khinh bỉ: “một Đảng viên mà buôn bán ở chợ thực chẳng ra gì. Bằng đại học kế toán đâu?”. Bê bát cơm mà nước mắt chan theo canh, lao động là vinh quang ta không ngại. Ta đau vì các nỗi oan mà không sao cắt nghĩa, hiểu mà không thể diễn đạt thành lời. Dần dần Nhi cũng quen với các loại rau củ quả, chợ này chợ kia. Một hôm Nhi dậy sáng từ 5 giờ cô xuống chợ đầu mối ở Đền Lừ cách nhà chừng 2 km, thấy người ta mua bán tấp nập nào giá tận gốc về bán tận ngọn. Có người đèo các thứ trên xe máy, chất chồng như cây rơm con, bữa ấy Nhi thử nghiệm mua nửa xe thôi, về cất các quày ở chợ chính thấy lãi gần 100 ngàn mà thời gian không đến nửa ngày. Tia hy vọng vụt lên trong đầu Khánh Nhi. Từ hôm sau Nhi đi sớm và mua đầy cả xe thì thấy kết quả bằng hai. Nhi tiến thêm ý định là mua cả xe rau củ qủa, gia vị mang thẳng đến các nhà hàng ăn lớn, không ngờ bán tuốt, sạch trơn lãi cao hơn nhiều. Nhi vận động chồng cùng vào cuộc và hai người hai xe chở đầy hàng rải khắp trong địa bàn quen biết. Mấy tháng lãi cao, Nhi không ngờ tới, tiếp xúc với nhiều đối tượng tiêu dùng thấy nhu cầu rau hoa quả củ sạch đang là nhu cầu bức thiết của thị trường. Vợ chồng Nhi bắt đầu khai thác hàng theo hướng này và mạnh dạn thuê một gian hàng rộng bên chợ mồng 8/3. Chồng lấy hàng vợ đứng bán thật là một đôi hoàn hảo. Vợ chồng lao động quần quật quên ăn bớt ngủ vất vả mà vui, mồ hôi lúc đầm đìa quần áo lại thấy mát. Hàng bán chạy hơn tôm tươi uy tín chất lượng thực, nên người người truyền nhau. Cửa hàng của Nhi người vòng trong vòng ngoài đa dạng và kịp thời. Gần đây vô tuyến Trung ương nói nhiều, tuyên truyền sâu về rau sạch và các ẩm thực độc hại cũng là một tác nhân giúp vợ chồng Nhi. Chưa đầy 2 năm tiền vốn dư dật lãi ra hơn 200 triệu, Nhi không ngờ vượt qúa mong đợi. Khánh Nhi càng tự tin thấy rõ triển vọng lớn, công việc mở ra một hướng đi mới, cần táo bạo và quyết đoán. Nhi bàn với chồng thành lập công ty “Rau quả sạch” có Văn phòng có cửa hàng, nhân viên đàng hoàng. Khánh Nhi làm Giám đốc, thuê kế toán và chồng làm trưởng phòng Kinh doanh. Mạng lưới chân rết mở rộng nhiều nơi trong thành phố, sau mấy năm công ty rau quả sạch lớn mạnh đến mức Khánh Nhi mở rộng tới các tỉnh gần, tìm vùng chuyên canh canh tác rau sạch. Thu gom về Hà Nội về công ty, phân phối các cửa hàng rải bán, góp phần phục vụ được nhiều người tiêu dùng... Bản thân từ tài chính mà nên, Nhi hiểu hơn ai hết khả năng Tài chính – Kế toán của một công ty. Chi phí cố định chi phí biến đổi, những thuật ngữ chuyên môn đã hằn sâu trong đầu chị từ lúc còn trên ghế trường đại học. Nay lại là công ty của mình sự hạch toán ấy càng khắt khe chuẩn mực, dẫu có thuất thoát phần nào đi nữa thì cũng nằm trong miền rủi ro mà Nhi đã cho phép trước. Công ty trên đường thương lộ trơn tru phát bền. Giờ đây doanh thu hàng năm có tới hàng chục tỷ, lãi vài tỷ sau thuế. Khánh Nhi không ngờ rằng mình là một quân nhân một Đảng viên, dám nghĩ dám làm bước vào thương trường tự lập, thành công nối tiếp thành công. Góp phần làm giầu cho mình, phục vụ đông đảo nhân dân, có ích cho đời. Trong mơ vợ chồng Khánh Nhi cũng chưa hề nghĩ tới.
Cung cấp rau qủa sạch đang là nhu cầu bức thiết, xu hướng chung của người tiêu dùng. Công nhân, nhân viên nhà máy thuộc công ty Tàu Việt nói riêng cũng đưa kiến nghị phải sử dụng rau quả sạch, đề cao chất lượng sống. Nắm bắt nguyện vọng chung, Giám đốc Mã Giang Huyên muốn mời công ty “Hoa quả sạch” đến để bàn việc đặt mua lâu dài nguồn thực phẩm tin tưởng này với số lượng không nhỏ. Bời công ty “Hoa quả sạch” đã có thương hiệu trên thương trường Hà Nội.
Theo lịch và báo cáo của phòng Hành Chính công ty được mời, đã đến. Để thể hiện tính lịch sự và mến khách của mình, Mã Giang Huyên com lê ca la vát chỉnh tề ra tận cổng cảnh vệ để đón Giám đốc công ty hoa quả đến thăm nhà máy và bàn công chuyện. Vượt qua cổng sắt nhà máy, chiếc xe TôZoTa 3 chấm đen bóng dừng lại giữa sân. Một phụ nữ váy mầu hoàng yến, vai đeo chiếc túi nhỏ mầu ánh bạc đính hàng kim tuyến, dây chuyền óng ánh nửa chìm nửa nổi trước ngực bước xuống. Đôi guốc cao đỡ cặp chân trắng tròn trịa thon dài, dáng dấp một quý tộc pha lẫn một doanh nhân nhẹ nhàng bước xuống. Mã Giang Huyên đi nhanh lại, một cái ngỡ ngàng bán tín bán nghi dội thẳng vào mắt Huyên. Chừng 4-5m, Huyên nhận ra chắc chắn là Khánh Nhi người phụ nữ năm xưa mà mình hằng yêu thầm nhớ trộm, muốn chiếm đoạt trái tim nàng nhưng không thành. Giờ đây tuy tuổi nhiều hơn nhưng hình như trẻ lại hơn đằng khác. Vẫn xinh đẹp phong lưu mặt rạng như hoa, hai người gặp nhau, Khánh Nhi đưa hai tay bắt, cái nhẫn vàng đính hạt kim cương lấp lánh ở ngón búp măng lộ ra:
- Anh! vẩn khỏe chứ ạ. (giọng Thanh Hóa chữ Vẫn thì phát âm vẩn)
- Em...
Đột nhiên Huyên dừng tay quay ngoắt, đưa lên day day một bên má, nơi đó cách đây chừng 6 năm đã nhận một cái tát khá mạnh của Khánh Nhi. Nhìn kỹ thấy vẻ bẩn và hơi lem nhem. Có lẽ bao lần rửa mặt Mã Giao Huyên vẫn cố tránh, để giữ mãi kỷ niệm nuối tiếc, lẫn bi bực này.