Lạc lối ngày cuối năm - Truyện ngắn của Vũ Thị Minh Huyền
Trong thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới, lòng cô chợt lắng lại để nghĩ suy về một năm đã trôi qua. Những ngày cuối năm luôn mang đến cho con người những cảm xúc khó tả và những buồn vui không thể gọi tên.
Cô khép lại cửa sổ, cơn mưa ngoài kia vẫn luồn cái se lạnh tràn ngập khắp căn phòng. Cơn mưa đêm qua tạnh dần, để lại những chiếc lá buồn nằm cheo leo bên bật thềm trước cửa. Nắng vàng vọt hiếm hoi sau những ngày trốn mình nhường cho mưa tưới đẫm cả góc phố.
Dù lặng lẽ hay ồn ào, một năm rồi cũng đang chuẩn bị qua đi. 365 ngày đã trôi qua với đủ đầy những dư vị và sắc màu của cuộc sống… vui có, buồn có, thành công có, thất bại có, hy vọng có và tuyệt vọng cũng có…
Cô đón chờ ngày cuối năm như một nốt lặng trầm ngâm giữa giao thừa năm cũ và năm mới và cũng là thời điểm dành cho một cái ngoái lại về những ngày vừa qua.
Dường như hôm nay mọi lo toan, mọi gánh nặng đều được trút bỏ, để thấy những khoảnh khắc là yên ắng, là chan chứa, là bình yên…
Rồi chợt nhận ra, đời người như một dòng sông, thấy là thẳng nhưng không phải thẳng; thấy là uốn khúc nhưng không phải cong; thấy là ngược dòng nhưng luôn xuôi chảy…
Cô dắt xe ra khỏi nhà, bỗng dưng lâu rồi cô lại khao khát cái cảm giác một mình lang thang đâu đó. Dòng người trên phố hối hả cho một hành trình mới bắt đầu, cô lại chọn cho mình một cách thong thả lượn lờ vài con phố quen thuộc.
Lang thang trên phố ngày cuối năm cũng có cảm giác thật đặc biệt. Dòng người trên phố cũng như đang kể một câu chuyện mà chỉ người trong cuộc mới thấu hiểu hết. Kẻ đi chậm, ngoái đầu hoài niệm về quá khứ, nửa muốn năm cũ trôi qua, nửa muốn níu lại cho thỏa nỗi vương vấn. Cũng có những người vội vã hoàn thành nốt phần công việc còn dở dang để chẳng còn vướng bận gì với năm mới đầy mới mẻ.
Cô tự nhủ sẽ thôi nhớ về yêu thương đã ngủ yên một góc nào đó trong trái tim còn lộn xộn để đón lấy những an yên dù ít ỏi nhưng là món quà cuối cùng của một năm cũ dù không trọn vẹn.
Ai đó từng nói càng trưởng thành lại càng cô đơn, có lẽ cô cũng không thoát khỏi cái quy luật bất biến ấy. Va chạm nhiều, vấp ngã nhiều nên càng sợ hơn những cạm bẫy của cuộc đời. Cuộc sống luôn là những sự va chạm, đường đời luôn gồ ghề, tình yêu cũng nhiều trắc trở. Vậy nên cô có thể sẽ vấp ngã, không phải một lần mà rất nhiều lần trong đời. Và cứ thế, cô bao bọc mình bằng vỏ ốc cô đơn để tự bảo vệ lấy mình. Chẳng biết đúng hay sai, nhưng tạm thời cứ sống trong vỏ ốc ấy, cô thấy lòng an yên.
Những ngày này, trở về nhà sau một ngày làm việc vất vả, nhìn thấy đám trẻ con nô đùa rượt đuổi nhau, tiếng cười giòn vang khắp ngõ vừa cảm thấy vui lây lại vừa ganh tị với chúng. Bỗng muốn được làm trẻ con, quay về tuổi thơ đầy hồn nhiên, vô lo vô nghĩ. Chỉ có trẻ con mới được hưởng trọn niềm vui của ngày xuân, chỉ có trẻ con là mong đến Tết. Trưởng thành, phải chăng cô đã mất quá nhiều thứ mà chẳng đổi lại được gì ngoài tuổi tác, sự già nua cả thể xác lẫn tâm hồn? Vậy nên khó trách, mỗi khi xuân về Tết đến, cô lại có chút chạnh lòng.
Chỉ qua hôm nay thôi, sẽ qua thềm năm mới. Cô dừng xe, rẽ vào một quán cà phê quen thuộc, ngồi nhấm nháp cà phê và ngẫm nghĩ, nhanh thật, một năm rồi, ta đã làm được gì, những gì còn bỏ ngỏ và năm mới ta sẽ lại bắt đầu những gì.
Thời gian cứ lướt nhẹ nhàng, nhưng trong cuộc sống bộn bề những lo toan, đôi khi con người ta quên bẵng đi mất và thời gian không chờ ta nữa.
Một tình yêu đang độ chín mùi nhưng rồi cũng vụt tắt, cô đã thấy mình lạc lối, lạc lối giữa những nỗi buồn, giữa những cô đơn. Bởi ngày hôm qua, cô còn được sưởi ấm bởi đôi bàn tay ai đó, nhưng ngày hôm nay cô lại phải kiếm tìm hơi ấm ở chính cô...
Những lúc miên man thế này cô chỉ muốn lặng thinh, thèm cái cảm giác tựa vào vai ai đó, lấy hết bao nỗi trằn trọc mà trút vào một hơi thở thật sâu, thật dài. Người ta vẫn bảo đấy là cảm giác của những người cô đơn, mà đúng hơn là cô đơn với chính họ. Gửi những tình yêu mong manh, theo con gió bay về một phương trời xa xăm, còn họ chỉ ở lại đây đứng nhìn trong nỗi nhớ mong, hoài niệm. Cuộc sống là vậy chăng? Người ta cứ tìm cách gửi trao những cảm xúc của mình trong vô định, chẳng hay lạc về đâu? Tình yêu phải bắt nguồn từ sự đồng cảm, không ai lại tìm thước đo cho những giá trị ấy. Vậy mà thực tại con người vẫn không thoát được những toan tính trong tình yêu. Yêu nhau bằng cảm xúc mong manh vội vàng, duy trì nó bằng giá trị vật chất và kết thúc nó bằng nhiều lý do. Vẫn còn đó bao nhiêu chuyện tình đẹp, sao lại đưa ánh mắt của mình dõi theo những điều bi quan. Cứ như thế những giằng xéo tâm tư lại diễn ra, khiến cô chơi vơi và lạc lối.
Lạc lối trong hàng trăm ngõ nhỏ của cuộc sống, cô chênh vênh chẳng biết đi về đâu. Có người nói chỉ cần có gia đình để trở về, có cha mẹ để yêu thương, có bạn thân để chia sẻ là hạnh phúc rồi. Phải! nhưng có nó rồi ta lại nghe, phải có người yêu mình hết lòng, che chở cho đời mình, như thế mới là hạnh phúc. Đúng! rồi lại có định nghĩa hạnh phúc là phải thành đạt, phải thật nhiều tiền, mua được nhiều thứ... Cuối cùng thì hạnh phúc là gì, nếu hạnh phúc là hội tụ đủ những điều đó thì tại sao lại có câu “Ông trời chẳng cho ai tất cả”.
Vì cô bất hạnh hay vì cô tham lam, cô chẳng chịu hài lòng với những gì cô có. Vì số cô hẩm hiu hay vì cô mãi bon chen ở những ngõ ngách hướng đến điều xa xôi mà lạc mất giá trị bình yên ngay bên cạnh.
Thất bại trong cuộc sống giúp cô kiên cường và nghị lực hơn. Thất bại trong tình yêu giúp cô học cách cẩn thận hơn trong các mối quan hệ. Thay vì khổ đau và hoài niệm, cô đã biết cách yêu thương chính mình và biết cách trao tình cảm xứng đáng cho những người xứng đáng.
Nhìn lại một năm đã qua, cô được nhiều và mất cũng rất nhiều. Cảm ơn những điều đã đánh mất để cô biết yêu thương và quý trọng hơn những gì mình có trong hiện tại. Còn rất nhiều những mong muốn, những dự định chưa làm được trong năm cũ, nhưng cô không nản lòng, sẽ tiếp tục ấp ủ chúng, củng cố thêm niềm tin và nghị lực để đi đến thành công. Quan trọng nhất là, cô không bao giờ ngừng cố gắng và từ bỏ ước mơ của mình.
Những ngày cuối năm nhắc nhở cô biết trân trọng thời gian đang có, biết nhớ về quá khứ và biết hướng đến tương lai, biết góp nhặt yêu thương, rũ đi ghét bỏ. Và bên tai cô năm mới dường như đang thì thầm: Những thất bại, tiếc nuối và nỗi buồn cũng đang khép lại. Nếu có thể, hãy tha thứ cho lỗi lầm của những người đã gây ra đau khổ cho mình, bao dung hơn để lòng bình yên hơn. Để ngày mai lại bắt đầu một năm mới với những điều mới mẻ hơn và ngập tràn hy vọng. Cô sẽ viết tiếp, thắp lên ngọn lửa yêu thương, sẽ hân hoan đón chào những điều tuyệt vời nhất của năm mới.
Khép lại một năm cũ, hãy để lòng mình trải rộng ra, nhẹ nhàng và mãn nguyện. Có những điều chưa thực sự trọn vẹn, có những yêu thương đã vô tình đánh rơi và cả những dự định còn dang dở. Năm cũ sẽ chẳng kịp cho chúng ta thực hiện hết, vậy sao không nạp đầy năng lượng và say mê để bước vào một vòng tuần hoàn mới…
Cô tự nhắn nhủ với bản thân rằng có rất nhiều điều đang đợi chờ phía trước… Dù cho khi nhận ra tim mình đã rách bươm và chằng chịt nhiều vết xước. Thay vì buồn khổ và hoài niệm, hãy học cách tự chăm sóc cho tim mình, tự ủi an bản thân, yêu thương mình bằng việc cho mình một hiện tại an yên, tương lai hạnh phúc và yêu thương rộng mở với những người xung quanh.
Hà Nội, ngày 24 tháng 1 năm 2020
TS. Vũ Thị Minh Huyền
Học viện Y- Dược học cổ truyền Việt Nam