Giấc mơ hoa hồng-Truyện ngắn của Nguyễn Kim Ngân (Thái Nguyên).
Ngày chị lên xe hoa, không ai bảo chị tốt số vì lấy được chồng vừa phong độ và thành đạt mà người ta khen chị khéo chọn chồng. Nói vậy là bởi chị không xinh nhất thì cũng xinh nhì khoa ngữ văn ngày ấy. Sự tinh tế trong tâm hồn chị thấm đẫm trong từng trang viết. Chả thế mà kết thúc 4 năm đại học chị nhận được không ít giải thưởng như cây bút trẻ, nữ sinh tài năng… Mà người ta ngưỡng mộ chị không phải chỉ có vậy. Ba mẹ chị mất khi chị chưa đầy 3 tháng tuổi, một phụ nữ đơn thân đưa chị về Đà Lạt nuôi, nhưng không may căn bệnh quái ác đã cướp bà đi khi chị vừa bỡ ngỡ đặt chân vào cổng trường cấp 3. Một mình vừa phải đi học, vừa làm gia sư lấy tiền trang trải cuộc sống nhưng thành tích học tập của chị luôn khiến bạn bè nể phục. Thầy cô, hàng xóm ai cũng yêu mến tính tình dịu hiền,biết kính trên nhường dưới của chị.
Tốt nghiệp Đại học, chị xin làm việc tại một nhà xuất bản để thỏa đam mê đọc và viết của mình. Những biến cố thăng trầm trong cuộc sống không làm cho tâm hồn chị chai cứng mà ngược lại, nó luôn đầy ắp cái nhìn cảm thông trước thế thái nhân tình. Chị trở thành biên kịch trẻ được nhiều nhà sản xuất phim “để mắt” tới. Còn anh sớm thành đạt khi được tiếp quản cơ ngơi do bố mẹ để lại. Ba mươi năm tuổi sản nghiệp của anh là công ty xuất nhập khẩu với hàng trăm lao động. Choáng ngợp trước vẻ đẹp dịu dàng của chị, anh kiên trì “trồng si” đằng đẵng 3 năm trước khi cưới được chị về làm vợ.
Sau đám cưới, chị vẫn làm việc tại nhà xuất bản, công việc làm ăn của anh cũng lên như diều gặp gió khi mở rộng được thị trường. Một năm sau, đôi vợ chồng trẻ hạnh phúc đón chào thành viên mới. Một bé trai kháu khỉnh với khuôn miệng, đôi mắt, vầng trán như bản sao của anh. Chị dành toàn bộ thời gian chăm con cũng là để khỏa lấp đi nỗi buồn vì công việc cuốn anh vắng nhà ngày một nhiều hơn. Hôm ấy biết anh về, tranh thủ lúc con ngủ chị đã nấu rất nhiều món ăn mà anh thích. Buổi tối, nằm gối đầu trên cánh tay rắn chắc của chồng, chị thủ thỉ.
- Nhiều khi em thấy mình giống hòn vọng phu quá. Nếu có thể thu xếp, anh hãy dành thời gian về nhà với em và con nhiều hơn được không.
Cứ ngỡ anh sẽ an ủi, vỗ về chị, nhưng ngược lại, giọng anh bực dọc
- Lắm chuyện, viết với lách cho nhiều vào rồi ở đó mà liên với tưởng.
Sống mũi chị cay xè. Ra ngoài anh luôn được người khác ngưỡng mộ vì tài ăn nói. Thế nên, câu nói ấy chẳng khác vào sát muối vào lòng chị. Chị im lặng, cánh tay đang ôm ngang bụng chồng bỗng nhiên như đuối sức lỏng dần. Vừa lật người quay lưng lại vợ anh vừa lầm bầm.
- Có mỗi việc ở nhà trông con, chồng mang tiền về đưa tận mặt còn đòi hỏi gì nữa.
Nhà xuất bản tổ chức kỷ niệm 30 năm Ngày thành lập, buổi sáng tiện đường đi làm, anh đưa chị đến cơ quan. Tiệc vừa tan, chị liền lấy điện thoại gọi cho anh.
- Chồng ơi, em xong việc rồi, chồng qua đón em nhé.
- Anh đang có việc bên ngoài, em tự gọi xe về đi. Tút.tút…
Đến tận bây giơ, chị vẫn không thể nào quen được với cách xử sự lỗ mãng của người khác dành cho mình, nhất là từ người chị yêu. Trước khi cưới, một lần chị gọi điện, anh nói vài câu rồi tắt máy cái “bụp”. Một cảm giác hụt hẫng xâm chiếm tâm hồn chị. Tối hôm đó anh đến, bên cạnh giàn hoa hồng leo thơm ngát, giọng chị nhẹ nhưng buồn như gió thoảng.
- Anh ạ, em nghĩ từng cử chỉ, lời nói dành cho nhau trong cuộc sống có thể giúp tình yêu thêm sâu nặng, bền chặt hoặc là ngược lại. Có thể việc tắt điện mà thoại không một lời chào anh thấy bình thường nhưng em thì lại không, cảm thấy lạnh lùng lắm. Nếu vậy lần sau mình đừng liên lạc với nhau nữa.
Cuống quýt cầm tay chị, giọng anh đầy hối lỗi:
- Anh hứa anh sẽ thay đổi, sẽ không làm em buồn vì sự vô tâm của anh nữa. Đừng giận anh em nhé.
Cũng buổi tối hôm đó, chị và anh đã ngồi bên nhau thật lâu. Anh hiểu, thứ chị cần không phải là sự giàu sang, hào nhoáng, chị chỉ mong tìm được một vòng tay đủ ấm để chị nép vào. Trong các tác phẩm chị viết anh cảm nhận được mùi thơm dìu dịu của giàn hoa hồng bao quanh ngôi nhà của chị. Anh đã tự hứa với lòng, nhất định sẽ hiện thực giấc mơ hoa hồng của cô gái tinh khôi mà anh may mắn tìm được trong cuộc đời mình.
***
Mới đó thôi mà anh đã quên rồi. Cất chiếc điện thoại vào túi xách, chị không gọi xe ngay mà vòng qua con phố có hàng me sừng sững hai bên đường. Ngày mới cưới, anh thường đưa chị đi dạo trên con đường này để chị vơi đi nỗi nhớ Đà Lạt. Đường hôm nay xao xác lá. Chị không lý giải được tại sao khi tình yêu chị dành cho anh vẫn nồng đượm như ngày hai người quyết định về sống chung một nhà, mà tình yêu anh dành cho chị đã có phần phai nhạt. Sinh con xong, anh muốn chị ở nhà chăm con cho cứng cáp. Chị xin nghỉ không lương để anh yên tâm đi làm. Con tròn 2 tuổi, anh vẫn không muốn chị quay lại nhà xuất bản với lý do công việc đó khiến chị hao nhiều tâm sức. Chị chiều ý anh, nhưng cũng không từ bỏ đam mê của mình. Dù chưa trở lại cơ quan, chị vẫn tranh thủ thời gian để viết. Đó cũng là cách giúp chị khỏa lấp nỗi buồn khi anh vắng nhà. Dòng suy nghĩ cứ miên man tiếp nối, chị cũng không biết mình đã đi được bao xa. Tiếng ai gọi tên chị kéo chị ra khỏi dòng suy tưởng. Hướng mắt về quán cà phê bên đường, chồng chị đang ngồi chuyện trò rôm rả cùng mấy người bạn. Chị miễn cưỡng bước vào chào hỏi mọi người rồi xin phép về trước với con. Người ban nãy gọi tên chị lên tiếng.
- Giải tán đi các ông, bà. Cắm rễ ở đây được 3 tiếng rồi đấy.
Phản xạ tự nhiên chị khoác tay anh cùng ra bãi đỗ xe. Bỗng chị “á” một tiếng, gương mặt nhăn nhó vì đau. Chị cúi xuống nhặt viên sỏi ra khỏi giày, anh ung dung đi trước trong sự ngỡ ngàng của chị.
- Nửa đêm, cu Bin sốt cao lên cơn co giật, chị vừa gọi taxi đưa con vào viện vừa gọi điện báo tin cho anh. Sáng hôm sau, khi chị đang dỗ con ăn cháo anh mới đến. Hỏi han tình hình của con vài câu, anh đưa chị 1 xấp tiền.
- Em cầm lấy lo cho con, em cũng mua đồ ngon mà ăn lấy sức chăm con. Mọi việc ở đây em cứ chủ động.
- Bác sĩ bảo con phải phẫu thuật, anh không thể nghỉ một buổi ở đây với con với em sao?
Anh lẳng xấp tiền chị chưa cầm xuống giường nơi cu Bin đang ngồi giọng tỉnh khô.
- Hai người ở đây cũng không giải quyết được gì. Tiền sẵn em muốn yêu cầu gì bác sĩ mà chẳng được.
Nén nuốt nước mắt chảy ngược vào trong, con ngủ, chị ra cửa ngồi hít thở lấy lại tinh thần. Câu chuyện của vợ chồng ngồi ghế bên cạnh lọt vào tai chị.
- Anh về tranh thủ nghỉ cho lại sức, em ở đây với con được rồi.
- Em với con ở đây làm sao anh về mà ngủ được. Dựa vào vai anh chợp mắt chút đi, con dạy em còn phải cho con ăn. Lạnh lắm không, lát anh ra cổng mua cho em đôi tất đi tạm cho ấm chân.
Vô tình nhìn xuống chị bắt gặp 2 đôi dép tổ ông đã cũ mèn, các móng chân nhuốm màu nhựa cây và vôi vữa. Bàn tay đen đúa của người chồng đang cố dang rộng hết mức để bao chọn đôi tay gầy guộc của vợ.
Nước mắt chị lăn dài. Điện thoại rung, là anh gọi.
- Con thế nào rồi?
- Con đỡ rồi anh ạ, bác sĩ bảo mai được ra viện.
- Ừ, chiều mai anh về nhà. Em về chuẩn bị cho anh mâm cơm, tối mai bạn anh đến chơi thăm nhà.
- Vâng.
- Hai mẹ con ngủ sớm đi. Tút.tút..
Một tay bế con, một tay cầm giấy tờ xếp hàng chờ làm thủ tục xuất viện. Đứng trước chị là đôi vợ chồng tối qua ngồi ghế kế bên. Anh chồng một tay bế con, một tay nắm tay vợ. Chốc chốc họ lại nhìn nhau rồi nhìn con mỉm cười. Anh chồng ghé vào tai vợ nói nhỏ:
- Em thức mấy đêm mệt rồi, tý về nhà 2 mẹ con cứ đi ngủ nhé. Cơm tối nay bố phụ trách. Hôm nay bố vừa được ông chủ trả lương, đưa hai mẹ con về nhà xong bố sẽ đi chợ.
- Tháng này anh nghỉ làm ở viện với em trông con mấy ngày chắc bị trừ lương nhiều, anh mua gì đơn giản thôi đừng lãng phí nhé.
- Vợ yên tâm, con ốm nên ông chủ cho anh hưởng nguyên lương 4,5 triệu không thiếu nghìn nào.
Điện thoại rung, hai mẹ con về chưa?
- Em vừa làm thủ tục xong, anh ra đón em và con được không?
- Gọi taxi 10 phút về đến nhà, anh vòng ra làm gì. À, tối có thể anh sẽ mời khách ăn ở ngoài, khuya anh mới về, em không phải chuẩn bị cơm tối nữa.
- Vâng.
- Chị vẫy một chiếc taxi, yêu cầu: Cho tôi ra bến xe đi Đà Lạt
Siết chặt con vào lòng, chị lau dòng nước mắt đang lăn dài trên má. Ngôi nhà nhỏ ấm áp tình thương của mẹ, được bao quanh là hàng rào bằng hoa hồng leo vẫn đang chờ đón chị. Chị sẽ quay trở lại với công việc và kịch bản tiếp theo chị sẽ viết có tựa đề “Tình yêu không tự sống”.
Ng.T.K.Ng.