Nhớ bạn văn Nam Định

Lâu rồi không xuống Nam Định hội hè đình đám âu cũng do sức khỏe mà sinh chây ì. Thèm lắm cái bụi của con đường 21 khi ngồi xe máy cùng Kim Ngân về Quần Phương bị công an nấp trong bụi "xồ ra" hỏi giấy tờ. Thèm lắm mầu đất gan gà nâu xậm trên những cánh đồng Hải Hậu vừa phơi ải. Thèm lắm những gương mặt thân ái của các bạn văn: Mai Tiến Nghị, Nguyễn Danh Khôi, Lã Thanh An, Lê Hà Ngân Trần Hồng Giang...Lâu rồi không xuống Nam Định hội hè đình đám âu cũng do sức khỏe mà sinh chây ì. Thèm lắm cái bụi của con đường 21 khi ngồi xe máy cùng Kim Ngân về Quần Phương bị công an nấp trong bụi "xồ ra" hỏi giấy tờ. Thèm lắm mầu đất gan gà nâu xậm trên những cánh đồng Hải Hậu vừa phơi ải. Thèm lắm những gương mặt thân ái của các bạn văn: Mai Tiến Nghị, Nguyễn Danh Khôi, Lã Thanh An, Lê Hà Ngân Trần Hồng Giang... và dĩ nhiên là thèm lắm...em Kim Ngân, một cây lục bát có hạng , có số má và chơi với bạn thì ...còn ăn hết nhịn.
Có lẽ Kim Ngân là bạn văn đầu tiên tôi quen biết từ "sơ" rồi đến "thân". 
Tình cờ tôi đọc được hai câu lục bát của nàng: "Cớ sao sông cứ lượn vòng/Để con đê - kẻ phải lòng lượn theo!". Rồi hai câu nữa: " Tàu đi để lại mình tôi /Tóc bay dài mãi về nơi ... một mình". Kim Ngân là cô giáo cấp 2 trường Phùng Chí Kiên dạy toán giỏi cự phách thế mà làm thơ ám ảnh lòng người. Không nhịn nổi cảm xúc tôi viết lời bình đăng lung tung lên một số báo và thế là hai bên đánh tiếng với nhau rồi qua lại nhà nhau rất vô tư. Chồng nàng cũng tên là Hòa và cũng sinh năm Dê như tôi. Lần nào về Câu lạc bộ Quần Phương, tôi và Kim Ngân cũng đi cùng nhau. Một lần vào mùa đông đi trên con đường đang bị công an cảnh sát giải tỏa. Dân hai bên đường kêu la giằng co với chính quyền. Chính quyền thọc dùi cui rắn hổ mang vào nách cho rắn phun điện ngã quay lơ rồi vứt lên xe hòm như ngườ ta khuân lợn bị dịch Châu Phi bây giờ. Tôi bảo Kim Ngân: Đó là những bà đỡ hung bạo đang phẫu thuất để Nam Định đẻ ra con đường thời đổi mới.

Đã mấy năm không về Quần Phương để dự hội thảo sách. Câu lạc bộ ấy ấm áp vô cùng. Bác Vận, con chim đầu đàn đã qua đời. Nguyễn Danh Khôi, cái lão bạn văn Dnh Khôi đầy những giai thoại đau buồn. Nhớ những lần đến dự hội thảo, nhìn Khôi tay ôm chai rượu liêng biêng đi lại, gặp mặt là vồ lấy nhau hôn lấy hôn để. Khôi chìa ra chai chè xanh 45 độ hai thằng cùng tu ừng ực. Cứ tưởng say khướt cò bợ thì hội thảo hội thiếc cái gì, nhưng lên diễn đàn nhìn anh nói như ma nhập và nói hay đến từng chữ.
Lã Thanh An, cái thằng viết chuyện nhanh như thần và chơi đàn thánh thót. Cái miệng hắn chum chum như người chổng mông thổi lửa. tóc thì xoăn như mì tôm úp lên đầu. An sống có tính cách riêng và chất văn hệ sỹ nồng nã tuôn trào nhưng cũng rất bợm rượu. Nhớ ngày đi trại Liên Hiệp trên Đồng Mô, hắn say ngủ trên xe khách, tới bến không thèm xuống để xe tha đi rồi tỉnh rượu thì tới trai tù Phố Chăm Hòa Bình. Hắn vào trại tù chơi với ông anh họ làm cai ngục ở đấy mấy hôm. Chuyện đó khơi mào cho Mai Tiến Nghị ra đời chuyện ngắn "Nhà văn đi trại" đọc vừa buồn cười vừa đắng đót. Khi về tới trại thì lăn ra ngủ. Cả thân hình và quần áo An nhầu nhĩ như búi giẻ lau. Tôi sốt ruột véo tai bắt nó đi tắm rồi bảo: Mày ăn hại cơm nhà nước, sao không thấy mày viết lách gì mà ngủ như lợn thế?...An nhăn nhở cười bảo Đợi đấy! Trưa nay em không ngủ để viết. Thế là lúc tôi ngủ trưa dậy An đã xong một chuyện lấy tít là "cái chân" rồi sau là chuyện "cái răng". Mấy truyện ấy nổi như cồn được đăng nhiều báo và có mấy nhà phê bình cũng hùa bút tán theo...hay vãi.
Một hôm An hùng hục chạy từ sân lên gác 2 chìa điện thoại cho tôi xem tin nhắn, mặt hầm hầm phẫn nôi: Đây anh xem! Con vợi em nó hư hỏng thế này đây! Mẹ nó chứ, em về là em lột da nó. Tôi hỏi: ghê gớm thế. chuyện gì vậy. An khành khạch cười: Nó giục em về không có nó mang lồn đi bán...Tôi cũng cười nhìn dòng tin vợ An:" anh ve đi nha hét tien ròi. khong ve là em ban lon...Tôi vồ điện thoại của An nhắn lại: Lon con chưa du tháng, re lam tu tu hãy ban...Mẹ cái chữ không dấu nhiêu khê thật. Ngày đó An nghèo rơ nghèo rụng. Bạn bè thương cho mấy triệu nhưng ngang qua nhà bạn, thấy bạn kiệt hợn lại đưa tiền cho.
MAI TIẾN NGHỊ
Có lẽ tôi dành những dòng trân trọngj này để nói về Mai Tiến Nghị, một người văn đa tài và đa đoan.
Nghj hơn tôi 1 tuổi và cùng là dân văn xuôi. Trời xui đất khiến, đọc văn nhau rồi mến nhau. Những kẻ văn chương không bao giờ ngắm nhau ở nhà, ở xe cộ mà ngắm nhau ở tài văn. Tôi yêu Mai Tiến nghị, trọng Mai Tiến Nghị cả văn lẫn người. Uống rượu với anh ngon lắm bởi không thằng nào chú ý đồ nhậu là gì, vừa uống vừa đọc văn cho nhau nghe, nói ý đồ, trao đổi một tứ truyện mới nghĩ ra. Nhơa một buổi chiều nắng oi, uống rượu nhà anh. Lã Thanh An đánh đàn, tôi chơi sáo hát những bài nhạc chế bậy bạ. Nguyễn Danh Khôi say rồi nên bỏ mâm lê la ở đầu hè vác cây ghi ta lừng phừng gảy gót và toàn nói tục..
Có lần Nghị bỏ nhà 3 hay 4 hôm lên ở với tôi. Hai anh em ngồi ở lều tre ngoài vườn viết lách và say xỉn. Chỉ mấy hôm tôi viết xong truyện ngắn "Nuôi vịt giời". Nghị khóac ba lô ra đi mấy hôm thì báo Văn nghệ Công an đăng. 
Ngày đi trại Liên hiệp trên Tuyên Quang. Tôi với Nghị cặp kè nhau và luôn động viên nhau viết. Có những đêm hai thằng ngồi gần đến sáng , ăn hết cả cân mận chua và uống cả lít rượu. Có lần nửa đêm Nghị bỏ về phòng viết "Nợ nhân gian" sau đó truyện đạt giải của Hội nhà văn. Tôi có truyện "Giờ không nhập mộ" viết về Nguyễn Danh Khôi và có bút ký "Tuyên Quang đêm nằm năm ở" được Văn nghệ TQ đăng ngay sau khi rời trại.
Truyện nào của Nghị đọc cũng thú. Nó thú bởi tứ nó lạ, tứ nó lạ nên mới thú. Viết truyện mà không phát hiện ra tứ lạ thì đúng là cảnh"làm tình với vợ già hết xuân" loại truyện ấy ra đời bạn đọc sẽ bị cưỡng dâm giữa người đọc và tác giả nên nó nhạt lắm. Nó sẽ chết ngỏm sau hồi vỗ tay thứ nhất.
Bây giờ Mai Tiến Nghị đã vượt xa tôi rồi. Anh vừa được kết nạp vào Hội nhà văn. Anh ra sân Mỹ Đình đá bóng da còn tôi ngơ ngáo đá bóng bưởi ở vỉa hè phường xã. Anh là con đại bàng đực hung hăng bay ra đại dương và tôi chỉ là chim ri láo nháo hót trên mái ngói.
Xứng đáng lắm, tự hào lắm, xin Mai Tiến Nghị nhận lời khen tặng chân thành của Lưu tôi.
Lê Hà Ngân và Mai Tiến Nghị là 2 thành viên được vào Hội nhà văn một đợt. Tôi thì yêu Lê Hà Ngân ở sự nồng nã với cuộc sống. Tôi và Ngân là 2 tạng văn khác nhau. Văn của Ngân óng ả, êm dịu như cô gái quê và lành lạnh, đèm đẹp như Thạch Lam còn tôi thì cô gái đáo để và thô bạo dâm đãng. Cái dâm đãng của một con mẹ chết chồng ngoa ngoắt.
Từng gương mặt bạn văn Nam Định vẫn hiện lên trong giấc ngủ của tôi. Họ là những người văn, người thơ đích thực.
Tôi mong sức khỏe khá lên để tôi lại về Nam Định, nơi có từ trường thơ ca cuốn hút đậm đà. Các bạn trai, bạn gái lại vui vẻ đón tôi như ngày nào. Tôi lại phanh áo hóng ra biển Quất Lâm và xua tay từ chối lời mời của đám bướm đêm và nói với họ rằng: Tao hết xuân rồi! Thôi để kiếp sau.

Tác giả bài viết: LƯU QUỐC HÒA