Ốc Hồ Tây-tản văn của Nguyễn Thị Hương (Sài Gòn)

Ốc Hồ Tây ngon nổi tiếng miễn bàn.

Hồi còn bé rất hiếm hoi mình được lên Hồ Tây ăn ốc. Ốc luộc chấm mắm chứ chưa có nhiều kiểu như bây giờ. Vị giòn ngọt của ốc ngon không biết tả thế nào?

Tác giả Nguyễn Thị Hương sinh ra, lớn lên ở Hà Nội, hiện sống tại Tp. Hồ chính Minh.

Khoảng năm 1986 – 1987, những năm khó khăn nhất. Ngày tết đưa con lên Hồ Tây chơi, chỉ dám mua bát bún ốc cho con ăn. Rồi sau đó, khi cuộc sống dễ dàng hơn, cả dọc phủ Hồ Tây tràn lan Bún ốc. Ăn ốc ở Hồ Tây quá dễ nhưng chẳng thể nào tìm được vị ngon của ốc như ngày xưa. Người ta bảo: Toàn ốc Sài Gòn ra thôi, làm gì có ốc Tây Hồ.

Ấy vậy mà hôm qua qua phố Trích Sài, mình mua được ốc Tây Hồ hẳn hoi nhé. Thấy bà già đang mò ốc, mình liền hỏi và mua nguyên một mớ đủ cả ốc, cả trai.

Việc đầu tiên là thông báo cho bạn bè và mời mọi người đến ăn ốc Hồ Tây chính hiệu.

Hiền Nguyễn phì cười: “Hương bị lừa rồi, đào đâu ra ốc Hồ Tây”. Sau khi đưa ảnh chứng minh là mình mua tại hồ, thì Hiền lại xuýt xoa: “Sao không trả thêm tiền cho người ta, khổ thân bây giờ mà còn có người đi mò ốc thế?”

Hiền nói làm mình đần mặt ra và ngơ ngẩn cả buổi chiều. Ừ nhỉ, sao lúc ấy không đưa thêm tiền giúp bà cụ mò ốc. Tuổi này rồi còn phải vất vả vậy???

Hôm nay CÚC HỌA MI tưng bừng liên hoan ốc.

Chưa bao giờ mình được ăn một bữa ốc dở đến như vậy.

Chả lẽ bà già ấy mang ốc chỗ khác đến Hồ Tây giả vờ mò và mình được cú lừa ngoạn mục.

Đem thắc mắc ấy hỏi mọi người. Nhưng các bạn bảo: “Chắc không phải đâu, bây giờ mọi người phóng sinh, và ốc nuôi từ nơi khác về…” . Nhưng chị ơi, quan trọng là chị em mình vui hết cỡ, lãi lớn rồi.

Có lẽ nào, mình chẳng còn được ăn ốc Hồ Tây nữa. Nó cũng biến mất như bánh cuốn Thanh Trì, như Húng Láng, như Cà Hoàng Mai, như Cá rô Đầm Sét, nó cũng biến mất như hành phi, như ớt bột … Nó cũng biến mất như nhiều thứ của Hà Nội đã biến mất…

Nhớ thật nhiều một Hà Nội ngày xưa.