Quả báo-Truyện ngắn của Nguyễn Quang Tình

QUẢ BÁO

(Ghi chép tiếp những câu chuyện của lão Trần Quê)

Truyện ngắn của Nguyễn Quang Tình

Thời gian trôi đi nhanh quá, mới dời tỉnh về quê thế mà đã được dăm năm! Khi đã hết thời làm việc công sở thì mỗi người một nơi, người quyền cao, chức lớn, giầu có, biệt thự, xe hơi… ở lại tỉnh, thành. Người vô sản không có nhà riêng, xe cộ, lương thấp… thì trở về chốn nhà quê mà sống. Tôi vốn ít bạn bè thân thiết, tri kỷ, chỉ nhiều khi còn ngồi ghế nóng, khối kẻ xun xoe, nịnh nọt, tâng bốc, quà cáp, biếu xén... vì mình làm cái việc gọi là "tham mưu" mà lão Trần Quê vẫn bảo là tôi là "Người nhà Trời" ngôi vị của Sao Thái bạch- Kim tinh, chuyên sắp xếp vị trí, ghế ngồi. Trên tay luôn cầm cái chổi phất trần, khi vung lên, lúc phụt xuống. Lão hơn tuổi tôi, lại về trước tôi vài năm, tôi vẫn phải học ở lão nhiều điều, từ chỗ là anh em thân thích, trên dưới rạch ròi, phân minh! Nhưng chả hiểu sao khi tôi có chỗ ngồi chắc chắn và được bậc thầy quan tâm nên tôi nhiều lúc không tự biết "mình là ai" xử sự với nhiều người không tốt nên khi mất chức về làm dân thì bị oán nhiều hơn ân. Từ khi cả hai đều hết chức, quyền, tôi vẫn biết lão coi thường nên tôi hay chủ động đến thăm nhà lão trước. Còn hôm nay chả hiểu thế nào hay do trời xui, đất khiến... mà tôi lại thấy lão đến thăm tôi. Sau màn chào hỏi cho phải phép, tôi chủ động: Cơn gió nào của mùa xuân tươi mát nâng nhẹ bước chân hồng hạc Trần Quê tiên sinh đến tệ xá em vậy?

- Lão tưng tửng! Ái chà: Hôm nay lão đệ "phun châu, nhả ngọc" ra toàn câu chữ êm ái, du dương nhẹ nhàng như "mây bay, gió thổi"! Về hưu chắc đọc nhiều sách tích lũy được thêm vốn nên nói chữ toàn "lời hay, ý đẹp"!?

- Không phải thế mà là em cũng học ở bác cả đấy ạ! Chắc lão huynh đến đây phải có điều gì cần trao đổi! Việc vui, buồn, bình thường hay quan trọng, đơn giản hay phức tạp... bác nói em nghe đây ạ!

- Chuyện cũng không có gì ghê gớm, mà khi đã về hưu thì mọi việc làm gì còn có điều quan trọng nữa, chả là khi ở nhà không có việc gì làm. Muốn mở máy viết dăm ba câu chuyện, sáng tác lấy vài bài thơ, luận thêm mươi bài báo, chọn thêm những tấm ảnh tàm tạm... để rồi en tơ  cho các báo, tạp chí kiếm đôi ba đồng nhuận bút còm thêm thắt vào vốn lương hưu ít ỏi để đi đó, đi đây cho thoải mái đỡ phải uốn lưỡi xin con. Vợ già ra tỉnh trông cháu ngoại, một mình ngồi nghĩ vẩn vơ, linh tinh. Những ngày gần đây nghe thời sự trên Đài, Truyền hình, báo giấy, trang điện tử... thấy nói nhiều đến chùa này, đạo kia, rồi đình, đền, miếu, phủ...lại nói nhiều đến cả chuyện " Dâng sao, giải hạn" cho người đang sống và cầu siêu, đốt mã cho người đã khuất...Tự thấy nhiều việc quá, mình cũng liên tưởng đến những việc đã được chứng kiến, chiêm nghiệm trong thời gian công tác, từ suy nghĩ đến việc xâu chuỗi lại việc Nhân-Quả ở đời. Vậy nên tôi mới đến để hỏi ông một câu :" Ở đời này có chuyện QUẢ BÁO hay không? Theo tôi thì có"!

Thấy lão hỏi về một đề tài "mê tín" nên  tự tâm tôi thấy phấn chấn như mở cờ trong bụng, nay mới có cơ hội để trả thù lão (cách đây không lâu, lão vẫn viết truyện, làm thơ đăng báo mà người ta đọc nói lại với tôi là có ý cạnh khóe tôi và các bậc thầy tôi...)! Tôi dằn tâm xuống rồi bảo lão: Bác là Đảng viên lâu năm, cả vợ bác, thậm chí cả con... đều là Đảng viên CS mà bác lại có suy nghĩ rất cổ hủ, mê tín dị đoan, đi tin vào chuyện tâm linh, trần thế, dương gian, âm phủ... vớ vẩn! Khi vào Đảng ai cũng phải thề dưới cờ là " Trung thành với lý tưởng, hết lòng phục vụ Đảng, Tổ quốc, Nhân dân, phấn đấu xây dựng thành công chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản..."! Vậy nay bác lại dở chứng tin chuyện không đâu. Bác phải nên nhớ kỹ lại rằng, những Đảng viên chân chính đều theo chủ nghĩa duy vật biện chứng, phàm đã là duy vật tức là không được tin vào chuyện duy tâm, những tàn tích của chế độ phong kiến lạc hậu để lại từ ngàn xưa. Làm gì có chuyện thần, thánh, phật, chúa, ma, quỷ... mà chỉ có cuộc sống tốt đẹp của chúng ta dưới chế độ mới do Đảng lãnh đạo, khi người đã chết là hết. Phải để lại sự nghiệp cho các thế hệ tiếp theo kế tục phát triển theo quy luật tiến hóa của loài người. Nếu giả dụ có chuyện này, nọ thì có thể do trùng hợp ngẫu nhiên chứ không bao giờ có chuyện quả báo! Khi còn làm việc bác hay chữ, nhiều chữ, nói chữ... và còn lên lớp giao giảng bài vở cho nhiều người, vậy mà mới có vài năm bác về nghỉ bác đã trở thành một lão già lạc hậu, lẩm cẩm… không biết cập nhật thông tin, xa dời lý tưởng cách mạng! Như thế là đã tự mình "tự chuyển hóa", "tự diễn biến" một cách nguy hiểm... Bác phải tự giác kiểm điểm vào dịp họp tổng kết cuối năm nay một cách nghiêm túc khi còn chưa muộn, không được đại khái, qua loa. Nếu còn làm việc thì tôi phải đưa chuyện này của đồng chí ra kiểm điểm trước tập thể để phân tích cho ra nhẽ rồi từ đó mà khẳng định mức sai phạm nghiêm trọng đến đâu, rồi sẽ có người sáng suốt tham mưu cho lãnh đạo  biện pháp xử lý thích đáng để làm gương!

Tôi nói một hồi, tiếng nói to, bên ngoài ai nghe được sẽ đoán chắc là chuyện căng thẳng, gay gắt từ phòng khách vọng ra nên bà vợ già nghễnh ngãng được đưa từ quê miền núi về tưởng có chuyện gì, vội chạy không kịp đi dép từ bếp lên nhìn chúng tôi đang ngồi đối diện như ngồi họp chi bộ hồi còn đương chức! Bà vợ tôi sợ quá hỏi có chuyện gì mà to tiếng thế, hai ông cãi nhau à? Tôi bảo: Đây là chuyện của cán bộ đảng viên làm lãnh đạo đã nghỉ hưu, bà là quần chúng từ rừng về, tư tưởng lạc hậu, chậm tiến... biết chuyện gì mà hỏi, xuống bếp ngay! Thấy mình thừa thắng lần đầu tiên "chỉnh huấn" được cho lão Trần Quê một trận tơi bời, thấy lão ngồi im không cãi lại được câu nào! Tôi hả dạ vô cùng, tưởng gì, cứ nghĩ lão đọc sách nhiều, giỏi chuyên môn, nghiệp vụ, viết lách này nọ... hóa ra khi về chỉ hiểu sai một chút về chủ trương mà bị mắng cho một bài dài (bất khả cãi)! Lâu lâu không có dịp nói, mà về hưu thì nói với ai, hôm nay được nói liên tục một hồi nên thấy mệt nhưng cũng bù lại được chuyện mắng trả lão Trần Quê cho bõ tức. Nhìn lão ngồi nghệt mặt ra chiều suy tư, mông lung tôi hỏi: Lão đồng chí đã tỉnh ngộ ra chưa? Lão lại thủng thẳng (tư cách cố hữu)! Đã hiểu và thuộc lầu những điều "đồng chí em" đã tua lại! Nhưng hôm nay tôi (Trần Quê) sẽ kể từng chuyện thật một trăm phần trăm về QUẢ BÁO đã từng xẩy ra với chính tôi và cả cái cơ quan mà tôi với ông cùng làm việc mà cũng đã có nhiều người biết để cho ông và mọi người cùng nghe rồi chiêm nghiệm qua đó mà rút ra những bài học cho chính mình để tự mà tu nhân, tích đức những năm cuối đời dành lại cho con cháu làm phúc. Ông nhớ ghi những câu chuyện tôi kể nhé!

Sơn Tây, xứ Đoài

Đầu tháng Hai ta, năm Kỷ Hợi -2019

N. Q.T