Kỉ vật thiêng liêng-Trích truyện kí dài kì của Lê Hữu Bình

Tập trung ở trường Sỹ quan được 15 ngày để làm công tác biên chế tổ chức lớp hoc. Xong xuôi, nhà trường cho các học viên tranh thủ 10 ngày phép. Ôi chà, không phấn khởi sao, nhớ quê hương, nhớ nhà nhớ những người thân yêu hơn hai năm xa cách. Tâm trạng ai cũng vậy, riêng Định còn một điều mong mỏi, về đến thăm gia đình anh Tiêm ngay. Để nói cho cha mẹ anh, năm chị em ruột của anh... Từ vĩ tuyến 20 bom đạn nói chung ít, họa hoằn có máy bay nào bay vào liền bị bộ đội tên lửa đánh từ xa, khác hẳn vùng Quảng Bình- Vĩnh Linh. Đường đi óng bị xóa đi, thay vì là cuộc sống mới sôi động tươi vui. Đi trên xe tải, Định luôn đứng cao để nhìn phố phường làng quê cho thỏa mắt, cờ đỏ sao vàng màu trắng xanh phấp phới. Vùng biển hòa bình biêng biếc dịu êm kia rồi, tất cả đang hòa vui rộn ràng cùng trái tim của Định. Định chận tay lên ngực, nơi đó có cái ví bên trong chỗ cẩn thận nhất là kỷ vật thiêng liêng. Anh Tiêm ơi em nhất định giữ đến cùng, dù cho còn đi khắp nẻo đường đất nước, dù cho còn gặp chông gai chớp bể mưa nguồn. Thân thể em có rách, nhất định kỷ vật đó phải được giữ nguyên vẹn…
Ba hôm ở nhà, Định xin phép bố mẹ đi Cẩm Phả thăm gia đình anh Tiêm. Tới thị trấn hỏi thăm chút, đã vào được sân nhà anh. Bố anh ông cụ chừng 70 to khỏe da đen chắc, nhác trông cũng đã đoán ra được đó phải là bố anh Tiêm. Mẹ anh người nhỏ nhắn tóc đà hoa râm. Sau mấy lời chào hỏi, giới thiệu. Gia đình biết Định là đơn vị công an mật, hoạt động ở Vĩnh Linh cùng ở với con trai mình ra. Bỗng chốc căn nhà đã đông nghịt người, các anh em về đủ, bà con cô bác tổ phố kéo sang, hỏi thăm bao điều. Hỏi thăm anh Tiêm lúc nào về để lo vợ con cho anh ấy, tiếng cười, tiếng nói râm ra. Định ở từ trưa cho đến chiều, sắp bữa ăn mọi người hàng xóm về hết, chỉ còn thân nhân người nhà, gia đình làm mâm cơn to đầy các món hải sản tươi ngon. Chị Thu dạy về, được tin chạy sang ngay, thấy Định chị đứng sững không kịp chào, nước mắt rớm ra. Trong bộ quần lụa đen áo Hồng Công xanh da trời rõ dáng nhà giáo, không lạc vào đâu được. Ông cụ bảo:
- Chú Định người ở cùng chỗ Tiêm đấy, con ạ.
- Vâng, con biết rồi.
Con gái phía Bắc ta hay thật đó, cứ yêu nhau là có thể xưng con với bố mẹ người yêu được rồi. Mấy muối dù pháo sáng anh Tiêm gửi ra cho bố, để quàng đêm đông đỡ lạnh. Anh cả nhận lấy múi dù đưa cho bố, tuy giá trị vật chất không lớn nhưng ý nghĩa tinh thần rất cao. Nó là hiện thân là con mình còn sống, vất vả ác liệt thế mà vẩn lo cho bố đỡ lạnh. Là chiến lợi phẩm của địch ta thu là thế thượng phong của quân mình. Định khen ông cụ có tuổi mà sức lực nhìn đã biết, còn rất khỏe. Anh cả nói thêm: ‘‘Bố anh sau năm 1954 hòa bình lập lại, cụ làm Tổ trưởng an ninh khu thị trấn này. Một mình cụ xơi ngon hai thằng Tây thời Pháp, nếu cùng bằng tay không chơi nhau. Cụ có món đòn độc chiêu, khi dùng đến là tóm chân đối phương dốc ngược trồng chuối. Bấy giờ kẻ nào ngoan cố thì gan ruột đầu cũng đều đang đảo ngược chỉ có mà kêu trời xin tha. Nhà 4 anh em trai, duy chỉ có chú Tiêm học được một số món đòn của cụ. Chú khỏe và nhanh nhẹn lắm’’. Anh cả kể, làm Định lại nhớ đến động tác anh Tiêm trồng chuối tên Rỗ Sẹo hôm nao, hóa ra có bí truyền. Chị Thu cùng cô em út tên Ngợi, cứ đi lên đi xuống để múc, tiếp thức ăn để cần gì giúp bố mẹ và các anh. Thấy vậy, ông cụ nói:
- Thu, bữa nay con ngồi đây để cùng nghe chú Định kể về Tiêm trong đó cho mà nghe.
- Vâng ạ.
Rồi chị rón rén ngồi cạnh xuống mâm, thú thực lúc này Định mới có dịp nhìn kỹ chị Thu. Chị cũng xinh đấy chứ, đặc biệt đôi mắt đen lay láy, cặp môi mọng như nửa trái tim. Tự dưng hình ảnh chị Thuần lại lướt qua cực nét, làm Định xúc cảm lặng đi. Mọi người gắp thức ăn rồi rót rựơu liên tục chúc mừng Định, mừng cuộc hội ngộ đầy ý nghĩa này. Câu chuyện bắt đầu có chất men nhè nhẹ, Định kể về cuộc chiến của anh Tiêm ở trong đó trên mặt trận bảo vệ an ninh vùng giới tuyến. Đặc biệt trận bom B52 vùi lấp. Đến đoạn đó từ ông bố, bà mẹ các anh chị, đặc biệt chị Thu lặng hết người, da biến sắc: Rồi sao nữa? Chú kể đi kể đi! mọi người hồi hộp lo âu, Định kể tiếp cho đến khi Định mở ví lấy kỷ vật thiêng liêng: ĐlĐVNMN ra có chữ ký phía sau của anh Tiêm. Ai ngờ bà mẹ, chị Thu khóc nức nở, ông bố ngồi lặng như tượng, người anh cả của anh Tiêm đang là cán bộ Hành chính thị trấn, vững vàng hơn, nói:
- ĐlĐVNMN, Đảng của bác Hồ muôn năm trường tồn là đúng. Chú Tiêm hô như vậy ở thời khắc vậy. Đó là niềm tự hào đáng mừng, có gì mà mẹ em Thu phải khóc. Nào bố mẹ, các chú nâng chén chúc tình cảm bằng máu của hai anh em chú Tiêm- Định, nào!
Lời anh cả phá tan không khí quá trầm mặc, chị Thu rón rén nâng chén cộc vào chén của Định. Nhìn chị bằng sự kính trọng, Định đáp lại và nói nhỏ:
- Em đã được đọc thư chị, chị còn gửi cả vịnh Hạ Long vào cho anh. Thế mà hôm nay chị yếu đuối vầy.
Má chị Thu ửng hồng, bấy giờ mới thấy chị cười, hàm răng trắng đều, không khác chi răng chị Thuần…..
* *
. Thua ở chiến trường, định gây sức ép ở hiệp định Paris. Mỹ liều lĩnh dùng B52 đánh phá Hà Nội –Hải Phòng và một số thành phố khác với ý đồ hủy diệt. Xét về khía cạnh an ninh, là làm cho dân căng thẳng đến mức không chịu được nữa, đứng lên chống lại chính quyền. Chúng đã nhầm to, không hiểu hết văn hiến Việt Nam. Đã bị quân và dân ta đánh sập hoàn toàn ý chí xâm lược. Định có đọc bài thơ của một chiến hữu đang là lính của Quân chủng phòng:
Hà Nội - Điện Biên Phủ trên không
Kẻ sắp thua là dồn tội ác
Trút lên Thủ đô thiện của đối phương
Dốc tinh binh cho canh bạc cuối cùng
Nào Pháo đài bay, Con ma Thần sấm
Nhằm: Hà Nội từ trên đánh xuống
Đâm thủng, xé toang mặt đất cỏ hoa
Gây sức ép buộc ta nhượng bộ
Xem đây! giáng trả của Thủ đô
Ngàn năm Văn hiến.
Tự vệ công nhân
Tên lửa ra đa cao xạ không quân
Rạch màn đêm “bóc” nhiễu mây diệt địch
Lặc lè B52, chạy đâu cho thoát
Giữa trời khuya thành bó đuốc rơi
Khách sạn Hin Tơn giặc lái đứng ngồi
Niệm thần chú, xin ta tha tội.
12 ngày đêm bom rơi và khói
Rất đau thương, chấp nhận! Để thắng thù
Keo vật cuối, Điện Biên Phủ trên không
Mỹ “lấm lưng” cúi chào miền Bắc
Ta thắng! vì trong tim có thép
Bởi tình yêu công lý ước mơ
Có bàn tay mẹ, tiếng hát em thơ
Hạt gạo lá rau những nơi sơ tán
Phố đổ, sập cầu cửa nhà có tan
Tất cả cho cuối cùng thắng lợi.

Quất đào, mùi bom rơi, chưa hết
Lẩn giữa nụ cười vui tết đón xuân
12 ngày đêm tháng 12 năm 72 huyền thoại
Dấu ấn vàng, nhân loại mãi không quên.
Định rất tâm dắc bài thơ này, vì trong tâm tưởng mối thù B52 ném xuống Vĩnh Linh suýt giết mất người anh. Và đáng đời chúng cả gan giám ra Hà Nội của ta. Hiệp định Paris được ký kết. Quảng Bình- Vĩnh Linh chắc không còn tiếng máy bay pháo hạm nữa. Định viết thư cho anh Tiêm, chị Thuần mấy lần, đều không nhận được của ai cả. 
Đang học sỹ quan cảnh sát, do có mối quan hệ, một anh bạn giới thiệu Định đã yêu người con gái Hà Thành. Cô Nguyễn Thị Thùy Dương kém 5 tuổi, học sinh lớp 10. Một mối tình đầy trắc trở, Thùy Dương yêu Định vì thấy anh Sỹ quan cảnh sát bảnh trai đạo mạo đàng hoàng, tư chất đứng đắn của một người lớn và cũng phải nói là có kinh nghiệm, dẻo mỏ lắm. Nhưng vượt lên tất cả là Thùy Dương biết Định đã là Đảng viên là phẩm chất cao nhất. Đó đang là niềm ước mơ của nhiều cô chứ không riêng Thùy Dương. Quê vùng than Hồng Quảng yêu được gái tơ giữa đô thành mà lại đẹp, duyên giáng thì thật khó lý giải. Có anh bạn còn vỗ vai Định:
- Tao không ngờ mày lại yêu được, con gái Hà thành kén chồng lắm họ không muốn chồng đi xa, ngành công an chúng mình thì việc đó là không thể
Mẹ Thùy Dương phản đối ra mặt, bà công nhận Định đẹp trai bảnh bao phong độ nam tính. Nhưng không chấp nhận công an xa nhà, chuyên làm điều nguy hiểm luôn phải đối mặt với thần chết và sự cô đơn, cho con gái mình. Cuộc chiến, lúc nóng lúc lạnh giữa cô và mẹ thi thoảng vẩn xảy ra. Ông bố Trung tá đang là cán bộ Thành đội thì lại cho rằng: 
- Yêu công an, Sỹ quan cảnh sát càng tốt chứ sao, người ta cần cái chững chạc, mực thước của người đàn ông. Loại gà què ăn quẩn côi xay làm trò trống gì. Như tôi đấy sao mình không ghét đi?
- Anh khác - Bà trả lời ráo hoảnh, ông vặn lại: ‘‘Khác ở chỗ nào?’’ Bức bách quá bà nói:
- Anh là cán bộ Thành đội lúc nào cũng bên cạnh, hàng hóa tem phiếu phân phối, gì cũng có. Muốn mình xa vài hôm để được nhớ còn khó. Bộ đội công an như thế tôi giơ cả hai tay. Thằng Định đang học, xong biết đi đâu? Lực lượng vũ trang các ông lý lịch tự khai thế nào chả có câu “chiến trường quen thuộc”. Đấy là căn cứ để họ phân, nghĩa là học xong thằng Định chắc lại quay về Vĩnh Linh đúng không? 
Nghe rất khó chịu, ông cau có: 
- Mình chỉ được cái cầm đèn chạy trước ô tô, chắc gì đã đúng. Nhất quyết gả cái Dương cho thằng Định đấy, tôi linh cảm nhất định thằng Định sẽ là một Sỹ quan cảnh sát của ngành công an tốt cho mình coi. 
Như vậy Thùy Dương có thêm một lực lượng ủng hộ rất lớn, làm nghiêng ngả cán cân chính là bố mình. Còn anh trai cũng đang là bộ đội ở chiến trường, thành không có chính kiến gì. Nếu ở ngoài Bắc biết chuyện này chắc anh ấy cũng đồng ý kiến bố.
Sang năm thứ ba các bài học chính trị, chuyên ngành và luyện tập tại thao trường của trường, những chuyến thực tập dã ngoại thuộc chương trình học. Sỹ quan cảnh sát Định, càng khỏe mạnh rắn rỏi hơn da dẻ đậm hơn. Đáng lẽ tháng 10 mới kết thúc khóa học. Nhưng tình hình miền Nam biến chuyển rất mau lẹ. Tháng 3 giải phóng Phước Long, tháng tư ta đã tiến qua Đà Nẵng. Trên quyết định kết túc khóa học sớm để phục vụ cho Miền, khi giải phóng hoàn toàn. Mỗi người được 15 ngày phép chuẩn bị mọi thứ. Cơ hội tốt, Định cưới Thùy Dương, lúc này Dương đã là cô công nhân nhà máy dệt 8/3. Đám cưới đạm bạc ông bố yêu cầu Định cứ ở rể. Không cách nào khác Định phải nghe, nhưng thâm tâm sẽ phấn đấu sau này có nhà riêng. Mặt khác anh trai thùy Dương, giải phóng miền Nam, khi về nhất thiết phải ở đó chứ. Một Thiếu úy Cảnh sát ngời ngời trẻ trung, Thùy Dương rất tự hào. Đêm tân hôn nàng trần như nhộng ngồi lên lòng Định, càng tạo thế cho Định ngắm Dương. Chao ôi con gái Hà Nội ăn nước máy từ bé, lại ở trong mát, trắng từ trong trắng ra trắng từ ngoài trắng vào trắng từ trên xuống và từ dưới lên, các ngón chân tay như ngó sen, chỉ có tóc lông mày đen và… phơn phớn đen mà thôi. Mùi da thịt của gái trẻ thơm hơn bất kỳ loại nước hoa nào. Lần đầu tiên trong đời Định được chiêm ngưỡng người con gái ở tuổi đôi mươi không quần áo. Ôi cha xao xuyến hồi hộp rung động quá chừng. Toàn thân Định nóng ran. Giọng Hà Nội gốc của vợ ngọt lịm. Có câu vui: Vì yêu giọng nói mà trót lấy toàn bộ cả người. Đằng này con người và lời ăn tiếng nói của Thùy Dương, đều đáng yêu đến mức chia làm đôi thì hai phần bằng nhau tuyệt đối. Vợ chồng ngất ngây đắm chìm trong hạnh phúc để vài hôm nữa đi xa. Ngắm vợ rất lâu, những gì đẹp quý giá nhất của đời người con gái bắt đầu trao gửi cho mình, Định càng thấy trách nhiệm của mình với Thùy Dương. Mình phải là niềm tin là bức tường thành chỗ dựa suốt đời của vợ. Mình phải là người cán bộ vững vàng trong bão táp, nhất định phải thế. Định tự khẳng định trong lòng. Càng sung sướng hạnh phúc vô bờ, lại thấy nhớ người xưa. Tự nhiên Định quay ra phía khác tư lự, Dương nhìn nghiêng, thấy mắt chồng nằng nặng, trong ánh đèn mờ của phòng ngủ. Thùy Dương hỏi Định vẩn không trả lời, vì sao thế. Thùy Dương nũng nựu:
- Tân hôn, vợ hỏi không nói là xui xẻo lắm.
Định quay lại gì vợ chặt hơn hôn vào môi vào cằm, có giọt nước mắt xuống cả má Dương, cô thấy âm ấm. Thử xem vợ mình có đóan được suy nghĩ của mình lúc này là vấn đề gì. 
Định hỏi lại:
- Em thử đoán anh đang nghĩ gì?
Thùy Dương cúi xuống hôn lên bộ ngực vạm vỡ, mắt nhìn chồng đau đáu. Ôi cặp mắt lá dăm đen huyền đẹp thế, se sẽ lắc đầu.
- Thử đoán đi, có sai cũng không ngại kia mà.
- Vậy thì em đoán rằng anh đang có dự cảm phải đi xa, vui chưa hết, ngày chia tay lại sắp đến nên cảm động đó mà.
- Sai rồi, nếu vì đi xa vì nhớ vợ mà cảm xúc tuôn nhiều nước mắt đến vậy thì không. Điều này anh đã xác định và cũng từng nói với em khi đang yêu. Anh lắng đọng vì thương anh Tiêm người Sỹ quan cảnh sát, cưu mang chỉ bảo anh chia ngọt sẻ bùi ở chiến trường khói lửa cùng anh. Người trực tiếp giới thiệu anh vào Đảng, làm cầu bắc cho anh đi tới hôm nay. Không biết bây giờ ở đâu. Anh ấy yêu chị Thu, vậy chi đã năm thứ 6. Cả hai mong chờ đến mỏi mòn. Mình hạnh phúc thế này tự dưng anh nhớ thương và cảm động vô cùng. Lúc chưa yêu thì chưa biết thế nào, khi yêu rồi mới thấy dính nhau như nhựa. Càng khâm phục sự chịu đựng của anh Tiêm là vô bờ bến.
- Thế mà chưa một lần được nghe anh kể.
- Khi yêu, gặp nhau chốc nhát rồi lại phải tạm biệt, không lẽ lúc đó lại mang chuyện chiến trường ra kể hay sao, em hiểu anh chứ. Anh Tiêm còn nhiều kỷ niệm lớn, dần dần anh sẽ kể nghe.
Kể được một phần cho vợ rồi, nỗi nhớ vơi đi. Định ngắm kỹ ngực và cặp đùi thon dài tròn trịa của Thùy Dương khi nàng ưỡn ra như song trâm tuyết khảm. Những đường cong uyển lượn quanh thân, hai gò bồng đảo tròn trịa còn đọng sương nguyên. Rồi giấc ngủ nồng nàn của cặp uyên ương trai tài gái sắc bắt đầu. Từ đây họ luôn là của nhau và cũng băt đầu của một gia đình mới…
Tác giả bài viết: Lê Hữu Bình