Mùa đông đã về
Lời bài hát “Nỗi nhớ mùa đông” cũng da diết, trầm mặc. Giữa chiều cuối thu nắng nhạt, thẫn thờ chắp lại từng mảnh vụn thời gian của một thời chưa quá cũ. Một thời tình nhân hanh hao nắng thu, một thời đơn độc trong cái se lạnh của gió mùa đông bắc. Ru lòng mình hoang hoải để nghe mùa đông đã về, để cảm nhận ngỡ ngàng nét đẹp se lòng cô độc.
Trong những khoảnh khắc giao mùa, có lẽ xao xuyến nhất là cơn gió đông đón chiếc lá vàng cuối cùng của mùa thu để thả xuống mặt hồ sương ảo.Những cơn gió khẽ lay động, từng con sóng nước trên những mặt hồ đang buồn ảm đạm.Sao hôm nay phố vắng đến lạ lùng, mỗi bước chân ta bỗng dưng chậm lại... Có phải mùa đông đang về trên từng góc phố? Có phải mùa đông đang sang với những đổi thay của đất trời, với những tiếng chạm khẽ làm rung động mỗi con tim?
Mùa đông, bầu trời như thấp xuống. Mây ở đâu kéo về che kín cả khoảng trời xanh. Cả mùa đông, bầu trời toàn mây là mây. Hiếm lắm mới có những ngày trời xanh, nắng ấm. Mây có màu xám tro. Cả bầu trời bao la một màu mây xám khiến cho vạn vật cũng có màu xám như mây. Hôm nay, cả ngày mưa không có ánh nắng mặt trời, không khí trầm buồn bao phủ khắp nơi nơi và ai cũng cảm thấy se se lạnh. Lòng tự nhủ: thế là mùa đông đã về.
Mùa đông về gõ cửa, những cơn gió như tà áo thướt tha khẽ gieo mình vào khoảng không vô tận. Con phố nhỏ nằm im lìm, núp bóng dưới những cây bàng già cỗi…
Mùa đông có gió heo may, giá rét. Những cơn gió mùa đông bắc thổi về làm cho trời đất đã xám rồi lại càng xám hơn. Cây trụi lá, cành nhánh khẳng khiu trơ trọi giữa trời. Màu xanh hầu như biến mất. Màu vàng cũng không. Màu xám lên ngôi. Nhìn toàn cảnh đâu đâu cũng thấy gam màu lạnh - gam màu chủ đạo của mùa đông. Đến nước da con người cũng xạm lại. Cái se lạnh, rét mướt, không gian trầm lắng cùng với màu xam xám của mùa đông khiến cho nhu cầu sưởi ấm lòng nhau, tựa vào nhau cần có hơn bao giờ hết.
Mùa này, tôi nhớ nhiều những gốc rạ khô mục trên những con đường nứt nẻ ở quê. Ngày đó tôi còn nhỏ, chân cũng nứt nẻ như cánh đồng khô, cũng dầm sương gió, cũng ngô khoai sắn...cho nên nhớ. Nỗi nhớ nhiều, ăn sâu đến và nhiều nhất về những người chỉ biết có ruộng đồng, cúi mặt trên các luống cày, những người làm ra hạt gạo nuôi sống nhân loại mà cuộc sống lại chất đầy những lo toan, may rủi.
Mùa đông, thương nhất là những người không có nhà phải nằm ngủ ở vỉa hè hay các gầm cầu, hoặc có nhà nhưng bị dột nát và vách tưởng thủng nhiều chổ. Chịu làm sao thấu những cơn gió lùa lạnh thấu xương, những giọt mưa rớt xuống nền nhà, đồ đạc và thấm ướt cả người?
Tôi cảm giác mùa đông về qua từng cơn gió se lạnh, qua tiếng mưa rơi nặng hạt ngoài hiên, qua mùi bánh rán và ngô nướng thơm lừng lan tỏa… Dù mùa đông có giỏi che giấu đến đâu, tôi vẫn có thể cảm nhận được bước chân của nó đang dần xâm chiếm tất cả mọi ngóc ngách của cuộc sống.
Bất chợt, trên tivi báo tin gió mùa Đông Bắc đang tràn về. Trong đầu tôi cứ thấp thoáng hình ảnh những em bé miền núi gầy gò, nhỏ bé với tấm áo mong manh, đôi chân trần trong sương gió…
Mùa đông lạnh cho ta hiểu sâu sắc hơn giá trị của lòng người chan hòa trao nhau tình thân ái trong sự hòa hợp nhân loại.Mùa đông lạnh cho ta thêm trân trọng những con người đang đứng ra quyên góp từng bộ quần áo cũ, đôi dép cũ, đồ dùng học tập cũ ở thành phố để mang lên trao tận tay cho đồng bào khó khăn ở vùng cao.
Cảm ơn mùa đông. Cảm ơn những tấm lòng người mang đầy hơi ấm hồng reo lửa cho bập bùng, sáng mãi, đẹp mãi. Lòng mình như thầm nhắc: hãy yêu thương chính bản thân mình và tất cả mọi người, mọi vật để cho mùa đông không lạnh, để cho tiếng lòng ngân mãi nhịp yêu thương trọn vẹn trong lòng ta, cho đời mãi đẹp thênh thang ngân vang như trong câu hát. Tôi chợt nhớ đến bài hát viết về mùa đông rất hay và nổi tiếng của nhạc sỹ Phú Quang với tên gọi “Nỗi nhớ mùa đông”:
“Dường như ai đi ngang cửa
Gió mùa đông bắc se lòng
Chút lá thu vàng đã rụng
Chiều nay cũng bỏ ta đi”
Lời bài hát “Nỗi nhớ mùa đông” cũng da diết, trầm mặc. Giữa chiều cuối thu nắng nhạt, thẫn thờ chắp lại từng mảnh vụn thời gian của một thời chưa quá cũ. Một thời tình nhân hanh hao nắng thu, một thời đơn độc trong cái se lạnh của gió mùa đông bắc. Ru lòng mình hoang hoải để nghe mùa đông đã về, để cảm nhận ngỡ ngàng nét đẹp se lòng cô độc.
Trong ngổn ngang ký ức, một nỗi nhớ được se sẽ gọi tên. Nhớ một bàn tay đã ủ ấm bàn tay lúc gió chuyển mùa. Nhớ chiếc lá cuối cùng níu mong được ở lại với cây. Nhớ những dòng sông tuổi thơ chạy dọc hai bên cánh đồng lộng gió mùa đông bắc, lạnh đến tái tê lòng. Nhớ ánh mắt trìu mến, nụ cười hiền và giọng nói ấm áp của ai đó đến nao lòng... Để rồi ao ước sẽ mãi có một mùa đông ấm áp mà không đảo lộn thói quen sinh hoạt ngàn đời. Vẫn ao ước rồi mai đây, chúng ta sẽ chế ngự được những đợt gió lạnh từ phía Bắc, chế ngự được những áp thấp, áp cao trên Biển Đông, để nhân dân Việt Nam đều được đón những mùa đông thật ấm áp...
Hà Nội, ngày 12 tháng 11 năm 2014
Th.s Vũ Thị Minh Huyền