Mai sau con mình làm nghề gì?

Vợ chồng Minh Hường thuộc diện “hiếm muộn”. Lấy nhau đã gần mười năm mà chưa được mụn con nào. Chạy chữa hết cửa này cửa nọ, may mắn rồi cũng đến với họ. Họ sinh được thằng Tún. Thôi thì mừng hết chỗ nói. Cả nội ngoại hai bên và bè bạn chúc mừng. Ngày cu Tún đầy tháng làm cỗ to cúng linh đình. Sinh nhật Tún năm nào cũng bày tiệc tưng bừng . 5 tuổi, Tún theo lớp mẫu giáo lớn tại một trường chọn trong khu phố. Hàng ngày bố mẹ Tún không tiếc tiền quà cho đứa con cưng. Cho nó thừa ăn các chất bổ dưỡng để sau này làm chủ tương lai. Vì thế cu Tún lớn nhanh, tháng nào cũng vượt chuẩn cân cho phép. Mới năm tuổi mà nó sức vóc bằng các anh chị bảy tám tuổi. Cậy sức nó thường bắt nạt bạn. Bạn nào có đồ chơi hay hoặc “của ngon” gì đều phải chia cho nó. Cô giáo nhiều lần nhắc nhở. Bố mẹ Tún rất “biết điều”. Lần nào cũng tế nhị dúi tặng cô một món quà và không quên nài nỉ : “Thôi mà, cháu còn dại, trăm sự xin cô. Chúng tôi không bao giờ quên ơn cô”.
Thằng bé lớn dần trong kiêu hãnh và ước vọng của bố mẹ.
Tháng tám này, đi học thêm. Nó ngày một phổng phao, có thân hình lớn nhất lớp. Hôm nào cũng vậy, ra khỏi nhà là đã có đứa đeo cặp cho nó. Thằng Tuấn còi gò lưng đeo 2 chiếc cặp sách, một ở trước ngưc, một sau lưng. Còn Tún nhảy  chân sáo lên phía trước khoa chân múa tay. Tháng chín này nó sẽ vào học lớp một, cái lớp nền móng đầu đời của hệ phổ thông để sau này học lên làm chủ đất nước .
Sinh nhật lần thứ sáu của Tún vào ngày 4 tháng 9, trước khai giảng năm học mới một ngày.
Mẹ Tún bàn với chồng :
-         Anh à, mỗi lần đưa Tún đi xem hát, nó chăm chắm quan sát say sưa trên sân khấu, về nhà có hôm còn làm trò bắt chước diễn lại. Thằng này không khéo sau này thành diễn viên anh ạ.
Chồng gạt đi :
-         Chắc gì . Trẻ con mỗi tuổi mỗi khác. Những lần cho con đi xem đá bóng nó đều hò hét cổ vũ theo khán giả rất to. Dễ thường sau này con mình thành cầu thủ chắc ?
Người vợ đắn đo :
-         Anh  ạ ! môn bóng đá làm gẫy chân con mình. Hay là ta cho nó đi học nghề y làm bác sỹ, đỡ phải lo khi ốm đau, chân gẫy ?
Người chồng thở dài:
-         Biết thế nào được.Tay làm hàm nhai, tay quai miệng trễ. Cần cù bù khả năng. Anh nghĩ cho con vào học trường nghề là chắc ăn nhất. Hiện nay nước ta đang thiếu thợ, thừa thầy mà !
Khó nghĩ quá. Không biết định hướng cho con nghề gì. Một lúc sau họ nghĩ ra kế thử: Sinh nhật cu Tún  năm nay sẽ mua mấy thứ đồ chơi tượng trưng  xem cu Tún thích thứ nào là có năng khiếu về nghề đó. Chỉ yêu cầu nó  nhận một thứ thôi.
Hay !
Người vợ nêu ý kiến :
-         Em sẽ mua một cái đàn thật đẹp . Nếu nó thích đàn, là muốn trở thành nghệ sỹ.
Người chồng :
-         Anh sẽ mua một đôi giầy đá bóng …
Người vợ xít xoa :
-         À quên , mình mua luôn cả bộ ống nghe khám bệnh xem nó có thích làm bác sỹ không .
Cuối cùng người chồng còn thêm :
-         Mình mua thêm cả chiếc búa nữa thử xem !
Sắp đặt đâu vào đấy. Buổi  sinh nhật Tún bạn bè đầy nhà. Đèn nến sáng trưng. Chưa kịp thổi nến, cắt bánh ăn thì cu Tún bật lên vơ cả bốn thứ đồ chơi bố mẹ vừa sắm ôm vào lòng chạy vụt ra cửa. Miệng nó hét to : A lô !...A lô…được rồi…được rồi… A lô !...A lô…
Bố mẹ nó cùng đám đông lặng đi.
Mẹ nó hoảng hốt :
-         Thế này thì biết mai sau con mình làm nghề gì?
Bố nó không kìm được nỗi bực, quát to :
-         Nghề ăn cướp chứ còn nghề gì nữa !