Thơ Lê Thanh Hùng (Bình Thuận)

Chiều Mũi Né

Khẳng khiu chiều, đỏ quạch chân mây

Rơi vương vãi, hoàng hôn tím ngát

Cơn sóng cuốn xô ngày đi lạc

Bỏ quên tình xao động đâu đây

 

Ào ạt ngày lá đổ vờn lay

Tan tác gió, hoen mờ vết cũ

Nắng lem luốc, bóng chiều ngưng tụ

Khói sương từng vệt mỏng, loang đầy...

 

Đâu một thời đắm mộng hồn say

Trời Mũi Né, lạc loài xa vắng

Bãi Hòn Rơm đìu hiu phẳng lặng

Dốc Đá Long Sơn lệch dấu ngày

 

Đăm đắm xa, với một tầm tay

Bãi Thạch Long rộn ràng mùa bấc

Theo con nước trưa trờ trưa trật

Đất Mũi hồn nhiên gió, phô bày

 

Sắn Khánh Điền trắng muốt ngọt ngay

Người năm cũ có còn hong tóc

Trong nắng rối xiên khoai triền dốc

Xóm Động nghiêng nỗi nhớ ken dày...

 

 

Đứng ở nơi cỏ cao hơn núi

Giữa rừng cây, chập choạng chiều

Cỏ rối bước chân, vấp ngã

Vin cành dậy, lao xao lá

Bỗng nhiên, nhớ được một điều

 

Biết đời, dù ngã ở đâu

Thì cố đứng lên ở đó

Đứng nhờ cây, ngã vì cỏ

Nắng mưa, cùng đổ trên đầu

 

Ngước lên nhìn bóng núi cao

Giật mình, tơ non dáng cỏ

Biếc xanh trong chiều, lộng gió

Đẫm hương sương mật ngọt ngào

 

Vàng rượi, đổ nắng hoàng hôn

Giản đơn như điều có thể

Truân chuyên, ai từng rơi lệ

Đắn đo sắc cỏ, ngập hồn...

 

Nhẹ hều sợi cỏ mỏng manh

Mọc lên đã cao hơn núi

Một mình trong chiều lầm lũi

Gió lên, trời thẳm sắc xanh ...

 

 

Trũng đêm

 

 

Còn một chút gì đọng lại không em?

Hay đã chìm trôi, quẩn trong quên lãng

Sao ký ức, giăng mờ chiều chạng vạng

Bốn mươi năm, lòng anh vẫn chưa yên

 

Cứ mơ hồ, điều gì đó xa xôi

Bên góc phố, đứng đắn đo chờ đợi

Lá me đổ, xạc xào như nhắn gởi

Lời thì thầm ngắc ngứ, khép cung môi

 

Nắng nhạt vàng, dai dẳng một chiều xuân

Treo lơ lửng trên đầu tràn tóc bạc

Sao lây lất một chiều xuân nào khác

Ngoảnh lại bến bờ, chao chát trầm luân

 

Anh lang thang trên phố mới sáng đèn

Lấp lóa sắc màu, đông vui rực rỡ

Qua góc phố, bỗng day lòng chợt nhớ

Con đường xưa, sao lạ lẫm chân quen

 

Còn một chút gì đọng lại không em?

Gió cuốn mùa đi, buông chiều vương vãi

Sao không có, một lời nào nhắn lại

Để tan chiều, trong khắc khoải trũng đêm

 

 

 

Chật hẹp tầm nhìn bên giấc mơ bé mọn

 

 

Thị trấn buồn hiu, bên góc sân bé nhỏ

Chí lớn không đầy ba li, rượu suông

Vệt nắng chiều đi, ngang trời nín gió

Ngồi kể chuyện ngày xưa, chớp bể, mưa nguồn...

 

“Thời đại đổi thay, trẻ khôn sớm, còn già dại muộn”

Quanh quẩn, càm ràm, cãi nhau với chiếc ti vi

Sao không đếm lại những điều đã từng mong muốn

Cho đến hôm nay, được, mất những gì?

 

Đời bận rộn, nghe hao mòn cơm áo

Nhạc hoài mong, như dỗ mộng ban đầu

Mờ tỏ dặm dài, gượng xoay chiều hư ảo

Ký ức bung tràn, trên lớp lớp chìm sâu

 

Chúng ta đã từng nhớ, từng quên những giấc mơ bé mọn

Nhưng nếu được làm lại từ đầu, bước ngược rủi may

Ta vẫn đi trên con đường hôm nay đã chọn

Giữa trung thực, lòng tin và bội phản phô bày

 

Dù đã loay hoay trong tầm nhìn chật hẹp

Vẫn thấy căng tràn khát vọng tương lai

Biết cũng có những góc mờ gượng ép

Vẫn bền lòng, trong nghiêng ngả... một mai.

 

 

 

Nhớ Chợ Lầu

Một chút vô tình, ta lạc mất nhau

Chợ Lầu nhỏ bé, sao mà rộng thế

Dẫu đã biết, những điều không có thể

Bao đắng cay, đọng một chút ngọt ngào

 

Nỗi nhớ quê xưa, khắc khoải dịu nồng

Mấy độ xa quê, bon chen kiếm sống

Thương bánh tráng, ngày mưa dầm dài rộng

Bếp lửa hồng, phơi sấy cháy mùa đông

 

Nhớ con sông dịu ngọt chảy qua cầu

Nét tươi trẻ hồn nhiên soi bóng nước

Mái tóc thề, tung gió trời suôn mượt

Trong vắt tiếng cười xưa cũ còn đâu?

 

Giếng Xuân Hoa, nà nuột sắc ổi tàu

Bến Thương Thủy còn đắn đo dãi lụa

Cánh đồng mới vẫn hồn nhiên sắc lúa

Nà Khánh Tài, ngọt lịm mía Mưn, lau

 

Xóm Xoài nghiêng, lau lách trắng đôi bờ

Lò Ngói cứ âm thầm trôi bến lở

Thương Sông Lũy chậm nguồn, gờn gợn lợ

Bắp Hà Thanh, heo hóp đứng trổ cờ

 

Khói lò hầm xóm Gọ, vẫn nồng cay

Người năm cũ, đâu còn đi gánh nước

Bên giếng cát bãi sông làng Đa Phước

Nắng đổ chao nghiêng, chầm chậm bóng ngày

 

Bến Thanh Tu, sương khói phủ vai gầy

Qua Gò Đạo, hắt hiu chiều thổ mộ

Mảnh trăng khuyết, treo ngang đồi Xích Thổ

Cốc rượu ân tình xưa cũ mềm say

 

Chợ đã tan rồi, quang gánh cầm tay

Thương dáng nhỏ liêu xiêu trong chiều vắng

Quá khứ vội vàng, oằn vai trĩu nặng

Lễ tan chiều Xóm Đạo, tiếng chuông đầy...

 

Lãng đãng sương trôi trong những hàng cây

Bên xóm Ngọc Sơn, như ngày thơ dại

Chợ Lầu ơi! Khúc hát rong vọng mãi

Ngồi nhậu nơi này, mà nhớ ở đây!