Chùm thơ của Quang Nguyễn

Tác giả Quang Nguyễn, tên thật Nguyễn Thành Quang, Sinh ngày 16-12-1991, Người gốc Quảng Ngãi, Sinh ra và lớn lên tại xã Tân Hô Cơ ,  huyện Tân Hồng, thuộc tỉnh Đồng Tháp, Đang sống và làm việc tại Sài Gòn

Các  tác phẩm đã xuất bản :

Chìm nổi phận rêu ( NXB Hôi Nhà Văn – nhiều tác giả )

Thơ tình bốn mùa ( NXB Hôi nhà văn – nhiều tác giả )

Email : tacgiaquangnguyen@gmail.com

0342417137

TẢN MẠN ĐÊM

Đêm hư hao chưa tạnh ngõ nỗi nhớ
Chùm dư âm nóng hổi cuối khuya chờ
Hương tóc ai trải cành cây nguyệt quế
Chạm khẽ hồn, ngấm tới những cung mơ

Cỏ tương tư hát suốt muôn trùng gió 
Như lời ai thỏ thẻ mấy đêm dài 
Nhớ đôi tay nõn mềm hơn bóng lụa
Lần dặn dò nắm ghì chắc mộng say

Đỉnh thiên thai hồn lướt mây phiêu lãng 
Ngọt dấu trời, môi đỏ ấn mặt xoan 
Tình yêu ấy, vân lên bờ thể xác
Nghìn năm hiền, man mác cõi gió ngang

Nhớ người thôi, ngỡ sao cuối trời rụng
Chân đi tìm, như chân người đã qua 
Tuổi đá buồn, trơ lặng với năm tháng
Mà tuyệt mộng, muôn cỏ với trăm hoa

Nhớ người thôi, biển ru đợt sóng nhớ
Gọi người về, ướt đẫm một cơn mê 
Đoản mắt chờ, treo công viên ghế đá
Tôi đã đến , tháng ngày buồn lê thê

Đêm nở dột, hơm thơm tóc vai hẹn
Người gửi lại, hơi kín trời nhớ nhung 
Căn phòng nhỏ dư âm còn mùi ấm 
Ngỡ ai đó đi lâu mới trở về.

KHÚC LY

Người đi ta ở lại chờ
Thả rong nỗi nhớ vào mơ gọi về
Như con sóng nhỏ đêm khuya
Ghé thăm bờ cát, ngược về đại dương

Nhớ người ôm gối nghe hương 
Tóc mây sót lại đêm thương mơ hồ
Người về tôi ngắm tủ đồ
Hình dung chiếc áo, thành ra dáng người

Vui vui nói nói cười cười
Như người còn ở chưa xa chốn này
Hồn tôi tìm kiếm tháng ngày
Công viên bóng nhỏ, mưa bay quán buồn

Đoạn nào ảo ảnh sương buông 
Bình minh chạm ngõ se luồn buốt da
Người về buồn gót cỏ hoa 
Lối xưa có kẻ đi ra đi vào

Nhớ người chẳng biết làm sao
Ngắm hoa thời đỏ, nhớ màu son môi
Hôn lên khe khẽ bồi hồi
Nghe hương gửi gió một trời nhớ nhung

Người đi biển gọi muôn trùng 
Nghìn năm sóng vỗ nhịp cùng thời gian 
Đường xưa sỏi đá mơ màng 
Chờ chân người đến đi. ngang cuộc đời.

LỜI CỦA CỎ

Cám ơn người, đi non cao biển rộng 
Để thấy mình, xa tắp bóng mù khơi 
Triền sóng nhỏ hôn êm bờ cát trắng 
Về trùng dương biệt tăm cuối chân trời

Cám ơn người, làm thính giả góc tối 
Nghe than thở, tần sóng đài tâm tư 
Như đêm mưa chuyển sầu dây tình lỡ
Cuộn rối nhùi, người tháo gỡ êm xuôi

Cám ơn người, lời chân thành cỏ lá
Lay cảm động từ cửa gió trời ngang 
Lần thu đi, sắc vàng bỏ sót lại 
Ấn lên đời, vân tích buồn miên man

Hay con đường nghìn năm đầy sỏi đá
Vắng người đi cỏ dại mọc um tùm 
Như dãy nhà, quan san chẳng ai ở
Trông điêu tàn, dày đặc tàng phong rêu

Dù vạn năm, loài cá luôn cần nước 
Cây của rừng chẳng thể thiếu bóng chim 
Là vĩnh cửu thế nhân ta có được 
Dưới niên kỷ , tạo hóa đã xếp hình

Nhưng người ơi, đời ta còn dài lắm 
Chỉ nửa chừng, ly biệt dặm đau thương
Thèm hạnh ngộ, dắt đi hết trọn kiếp
Riêng bây giờ.. ta bóng còi bơ vơ.

 

TÌNH ĐẦU

Em có nhớ tình đầu ta có gì? 
Nắng chia sợi, rọi xuyên qua vòm lá
Dạ mắt nhỏ, chớp lịa như nheo mắt 
Ngại ngùng nhìn, bật lên tín hiệu yêu

Nghe mùa thu đập rung cây lá đổ
Nhịp tim loạn ngực đánh trống liên hồi
Nhưng lời ngỏ, tiếng chim giành hết chỗ
Đành nhường phần, chờ thổ lộ mai sau

Rồi một ngày, ta yêu thu làm chứng 
Trên xe đạp, qua hàng cây ngả màu 
Lá tản mạn, bay xuyên vùng hoa mộng 
Vàng cong chiều, nhuộm hoe chút tình ngây

Em có hiểu, sau những giờ tan học 
Anh cố chậm, đạp xe dưới mùa thu 
Để khoảnh khắc, nhắc lại ta một thuở
Cho tình đầu, ngập sắc nhớ mộng mơ

Những bài thơ lộp bộp tiếng chim rụng 
Vần man mác đựng gió dịu hiền thu
Lật nhật ký, nghe lá bay xào xạc 
Anh đã nhốt, mùa thu giữ linh hồn

Là tình đầu, môi chạm vào cánh mộng
Gió ngập hồn, lồng lộng cõi phiêu du 
Mắt chuyển động, gọi nắng về xuyên lá
Ta nheo mắt, như ngày mới gặp đầu.

 

NGỠ NHƯ MÙA THU CŨ

Em có gửi mùa xưa trong vòm gió
Mà nghe hương hiền dịu chật kín chiều
Con sông yên dạ biếc màu lá cỏ 
Gió thì thầm gảy điệu tàng cây xiêu

Anh đứng lại bắt âm tiếng chim rải 
Nghe mùa thu chải tóc em nồng nàn 
Lá trăm rừng đắp vàng rung nỗi nhớ 
Rơi xuống chiều, ngõ vắng chợt lao xao

Gợi hồi tưởng tình đầu ngày tan học 
Áo lẳng trời, tinh khiết lọc từ mây 
Nhịp guốc quen anh đệm yêu đến lạ 
Dáng cong mềm, trêu đếm bước một hai

Tà áo em, tung bay giữa thu tạnh 
Bay vào anh, nhuộm hồn anh trắng ngần 
Làn tóc huyền sót lại khu hoài niệm 
Mùi bồ kết thoảng dột chiều bâng khuâng

Từ độ ấy, em chẳng về ngang nữa
Đá cội buồn, trăm cỏ đường ngẩn ngơ 
Chim lạc tiếng, hoang sơ rừng cây lặng 
Chúng rời đi, từ xa mấy thu mờ

Mùa thu nay treo lên mành ký ức 
Tưởng đâu người, đã gửi hương nồng say 
Chắc nhớ quá, hình dung ra đủ thứ 
Quen chiều về, xao xuyến nhìn lá bay

Anh vẫn chờ, bên song màng thu tạnh 
Nhặt chiếc lá, đếm lại từng tháng ngày 
Bao nhiêu lá ôi bấy nhiêu nỗi nhớ 
Ngỡ thu nào, có đôi trẻ qua đây.

 

CHỜ MÙA

Người về ngang phố rêu phong 
Khựng hương mùa lỡ đến nồng khăn tay
Chở màu thu mới chào ngày
Con đường lá đổ, xuống đầy thảm mơ

Thềm xưa một gã đứng chờ
Những tàn thuốc rụng, xuống bờ thu ca 
Đàn chim mỏi tiếng bay xa 
Tôi lì ở lại, mắt tra cây bàng

Em về thu điệu nét ngoan 
Tóc thơm dáng mộng, gió đàn lá lay
Em về chớ hỏi hàng cây 
Sao tàn thuốc rụng, nhiều hơn lá vàng.

 

GIẢI MÃ NHỮNG GIẤC MƠ

Những giấc mơ, chất đầy khu tâm trí 
Ngực hong gió, thổi qua miền ảo tình 
Hồn đã ngâm, tận cuối khuya biển rộng 
Con ngươi mặn, mỏi bóng nguyệt khơi xa

Những tâm hồn, dãy nhà cửa khép chặt
Mái yên buồn, lá thu, thềm rêu phong 
Nét điêu tàn, về làm duyên trong mắt 
Tôi riêng trời, đếm lá đợi sang đông

Điều rất lạ, con cá chẳng hiểu nước 
Trong mặt hồ ,  xa đâu tới muôn trùng 
Em vẫn em, thông minh đến vô cùng 
Mà ngốc nghếch, những gì chung quanh nhất.

Giấc mơ buồn, em hiểu, em không giải
Em đóng cửa, tôi ngoài hiên đợi chờ
Tôi tìm tôi, trên bước tình vụng dại
Nửa mảnh hồn, rớt lại cuối màng mơ

Em không ác, đúng vậy, em thánh thiện 
Chỉ tôi tà, mãi giam em ở tim 
Tôi vô duyên trên nỗi buồn ẩn hiện
Em vô tội, gặp tôi hóa phạm nhân.

 

ĐỘC THI

Tôi yêu ai - tôi sống với cô độc 
Mắt chờ ra sỏi - tâm hiu một khúc buồn 
Hãy nghe suy tư khóc 
đỉnh sương thu mờ ảo
Trùm nỗi nhớ, viễn đông màn khói chiều

Tôi yêu ai - tôi bơi dòng tự kỷ 
Không bến bờ, cứ quẩn giữa trùng dương 
Người tối cổ, trong thế kỷ hiện đại 
Nhặt dây tơ, siết chặt mấy đoạn trường

Chẳng do ai, chỉ tôi yêu điên dại 
như bao quát, nhân loại vỏ càn khôn 
Tháng năm mềm, ngôn tình lụa bóng cỏ 
Thân gầy guộc yếu ớt cong gió ngàn
Sao em không là tượng, đứng yên mặc gió lả.???

Tôi yêu ai - hồn ngỏ hóa cây rừng 
Chờ chim về, hót đôi tiếng lại bay 
Choàng nắng tắp, mưa trùng còn đứng đợi 
Trung khu này, như chẳng có hồi sinh.

 

TÔI CÓ MỘT ẤU THƠ

Tôi có một trái tim - nắn ra từ gương mặt Mẹ 
nhịp đập tiếng ru cọt kẹt cánh võng nằm 
Quê hương ơi, nhập vào tôi, thuở nói giọng bập bẹ
Theo như hình bóng , dù biền biệt, mà chẳng giờ xa xăm

Tôi mang hơi thở từ cánh đồng xanh ngát
dịu dịu gió mùa, man mác khắp tâm cang
Bẻ bài đồng dao chia đôi em cùng hát
Ráng đỏ chiều, trâu về còn ngân vang

Tôi có một tâm hồn, ngâm dưới sông mát lạnh 
và màu da xạm xám của phù sa 
Đi xa quê, Tôi như người bất hạnh 
Ngủ miền đất lạ, cứ mơ tưởng ở nhà

Tôi có một ấu thơ, dữ dội nơi xóm nhỏ 
những con đường nối nhau về trong mơ
nát dấu chân, từ đầu trên xóm dưới 
câu mắng " lì " của Mẹ, gắn liền cả ấu thơ

Thời gian đi, tuổi thơ còn ở lại 
Mái tranh xưa, nhớ mùi khói lam chiều
Nghe cay cay hòa thơm mùi cơm nở 
Nhớ đám bạn, thuở ngồi mái trường rêu

Quê hương ơi, trong tôi là hơi thở
Những cánh chim,bay xa thẳng tắp trời
Những mái nhà yên buồn, những hàng cây lặng 
Những buổi trưa, ngọt ngào tiếng ru hời
Tôi gặp tôi, qua giấc ngủ trẻ nhỏ

Tôi buộc mắt lên cánh diều
Nhìn khắp miền quê Mẹ 
Xanh bạc ngàn, thấy thương yêu
Muốn dang tay, ôm vào ngực nói khẽ
Quê hương ơi.. tôi đã trở về rồi

hàng dừa xanh soi in nghiêng bóng nước 
Tôi soi mình.. trong chính nét quê hương 
Con sông quê, chảy vào hồn tôi thơ ấu
Ngực nghe tiếng sóng
trên đất lạ tha phương
Gọi tôi về, tôi về với tuổi nhỏ 
Tôi gặp lại tôi
thằng lì của năm nào.