Chùm thơ của Nhà thơ Trần Quang Quý

RÓT CHIỀU

Tặng Nguyễn Hòa Bình

Lần đầu lên Lai Châu bạn mời đặc sản thịt ngựa
khác nào mời tôi ăn… “tôi”
ăn vó ngựa in lồi lõm Sìn Hồ
từ chối sợ bạn buồn, ngậm lòng làm ngọt
rượu ngô bưng ngang trời
rót trùng điệp Lai Châu chảy rần rần cuống họng
rót nỗi đau hằn vó biên cương ngàn năm

Hoa lau phất heo may bạc chiều biên giới
dòng Nậm Na vắt ra từ máu đất
rót lang thang vào ruột sông Đà
rót mưa Mường Tè vào mây Phong Thổ… 
hoang vu nháp tôi nỗi người sương đắng

Chén này nghe suối vỡ
chén này đong đời núi phong phanh
mõ trâu gõ giấc bé Mông ngoẹo sau gùi lốc cốc
bản rách gió, phên nứa nghèo rách bản
tôi rách tôi đơm nỗi vùng cao

Những đứa trẻ cởi trần bản Mông, Hà Nhì, Si La, La Hủ…
bước vào tôi từng bước ngựa hí
tôi bước vào người bằng thẳm giấc Lai Châu
các em lôi tôi ra khỏi cuộc rượu
vó ngựa lôi tôi khỏi tự say mình!

*Lai Châu, 19/10/2018

ĐÁ

Những ngọn đá chải lược vào trời
trải biết và chưa biết
những chiếc gùi cõng sương trong nắng sớm
cõng mùa bắp mẩy hạt
cõng mùa người võng thung
mèn mén thơm, chợ nghi ngút thắng cố
mắt đàn ông ngầu men, mắt đàn bà buộc thắt đuôi ngựa

Ta uống cho mây lùa đầy ngực
uống cho con đường lộn vào khói sương
đất ngậm lòng mùa khát
đôi cánh bay qua thung, qua những cột đá dựng
bay đến cạp váy em
dậy sắc Mông. Xòe mắt núi. Nở Tam giác mạch

Những bước chân đời đời gằm đá
đá mặc áo mây xoay quanh vòm trời đêm khèn gọi tình
đá lõm mặt dành hốc nuôi mùa hạt
đá đóng cọc định mệnh
làm cả một cao nguyên kỳ vĩ Đồng Văn
đá dựng lên sừng sững thổ ngữ mình
em treo váy hoàng hôn lên lũng đá cởi trần

*15/9/2018

PHỐ ĐỢI

Anh tiêu nhẵn một ngày chủ nhật
một ngày em
đợi chật phương chờ
em ngậy gió 
ngày ngậy em men nhớ
phố đầu đông se sẽ nắng ai hong

Đôi lúc ta phơi cả ngày nhạt
đôi lúc trong ta chật việc không tên
phố dài hẹp phố nêm tù túng
phố rỗng miên man là phố vắng bạn bè
cà phê rót cả ngày thế sự
phố lên rêu
ta men chua ngâm trong chờ nhau

Cây cọc đợi
chôn vào ngày rỗng nhớ
từng giọt cà phê loãng gió hanh
em vẫn ở thì tương lai cuộc hẹn
một người đi làm phố độc hành

*Một ngày cuối tuần Hà Nội.


NGƯỢC VÀO MÌNH

Nạp năng lượng 4.0, tôi ngược vào tôi từng mao mạch
trí tuệ tự nhiên của tôi điểm danh ký ức
cảm xúc tôi gọi tên những kỷ niệm âm vang trong ngực…

Tôi hỏi tôi nụ cười nào mắc cạn trong thanh quản
tiếng nấc nào còn ghim lại đáy tim
niềm vui ngụ tầng ngoài
đau thương lặn vỉa trong
làm trái tim đau nhói
làm hốc mắt ứa lệ
làm cạn khô đến không gì ứa nữa
em ở đâu trong mịt mù những tế bào cảm xúc ngày ta đánh mất ta?

Cái đầu hệ sinh thái 4.0 của tôi mải miết đi tìm 
mặc trí tuệ nhân tạo có thể cản đường
nhưng tôi tin nó không thể nào cản được những vỉa tầng cảm xúc
dù chưa thấy hơi thở em treo ở vách thành mạch nào
có thể tế bào ấy đã chết
nhưng tôi tin em còn đâu đó
nó vẫn rì rào, tôi đã nghe, chắc chắn là hơi thở ấy
trừ khi trái tim đã hoàn thành sứ mạng lịch sử
thậm chí nó làm tình yêu hóa thạch
một mai rồi người lại vạc đá ra thành tượng.

16/7/2018