Chùm thơ của Vũ Văn Thịnh (Thái Bình)

Đã vương vấn Biết thẹn thùng Đã đăm chiêu để hiểu từng lời ca Thảnh thơi dạo Xuân nở hoa giật mình ngoảnh lại Trưa qua mất rồi Chiều đã đến Dạ bồi hồi Trông xuôi trông ngược, thấy đời buồn tênh Xuân bất tái Bước gập ghềnh Hao gầy ngày tháng, bồng bềnh chênh chao Đêm thanh vắng Thầm ước ao Quang mây mới hiểu trời cao nghìn trùng

 

 

TUỔI
(Ý thơ Đăng Vương Hưng)


Đã vương vấn
Biết thẹn thùng
Đã đăm chiêu để hiểu từng lời ca
Thảnh thơi dạo
Xuân nở hoa
giật mình ngoảnh lại
Trưa qua mất rồi
Chiều đã đến 
Dạ bồi hồi
Trông xuôi trông ngược, thấy đời buồn tênh
Xuân bất tái
Bước gập ghềnh
Hao gầy ngày tháng, bồng bềnh chênh chao
Đêm thanh vắng
Thầm ước ao
Quang mây mới hiểu trời cao nghìn trùng


TÔI CÒN


Tôi còn một chút hăng say
Tình thơ đọng mãi những ngày đã qua
Tôi còn một chút khoe ra
Duyên xưa sống lại, hương hoa bây giờ
Tôi còn một chút dại khờ
Chênh chao với những bất ngờ tuổi yêu
Tôi còn mang nặng mỗi chiều
Ngồi buồn đong đếm bao điều nghĩ suy
Tôi còn xót cảnh chia ly
Bạn bè đồng đội ra đi không về
Tôi còn tâm nguyện lời thề
Sống sao để ít kẻ chê người cười
Tôi còn một chút bồi hồi
Bon chen hám lợi mặc đời coi khinh
Tôi còn mong mỏi chính mình
Thơ Quê rơm rạ, là hình bóng tôi


.
LỐI MÒN


Lối mòn đi vào nhung nhớ
Đò xưa vắt ngang dòng quen
Hàng tre chạy dài xóm cũ
Nhớ hồi lửa tình mới nhen
Tơ vương với người trong mộng
Xa xôi khuya khoắt bên cầu
Tiếng lòng như đan giăng mắc
Mắt buồn dõi vào đêm thâu
Thời gian như dòng nước chảy
Còn lại kỷ niệm chơi vơi
Như trăng khuyết mòn cuối tháng
Tinh chia hai nửa bên đời
Dư âm lắng trong ký ức
Nhạt nhòa lối mòn ngày xưa
Bâng khuâng lạc vào quá khứ
Chiều thu bóng nắng cuối mùa



GẶP LẠI BẠN CHIẾN TRƯỜNG


Ôm chầm lấy bạn sướng quá thôi
Đây rồi đồng chí đã cùng tôi
Vào sinh ra tử rừng Hướng Hóa 
Hơn bốn mươi năm cách xa rồi


Ôn lại một thời cảnh bom rơi
Người còn người mất dạ khôn nguôi
Tình thương đồng đội qua ánh mắt
Ngó vết thương nhau thấy ngậm ngùi...


Nghiêng bình dốc chén với tri âm
Thấy chồng đương bệnh vợ liếc thầm
Ban lính chiến trường nay mới gặp 
Buồn vui; bu nó cứ yên tâm


Chén vẫn đầy nguyên có cạn đâu
Nhớ rừng Quảng Trị những nỗi đau
Thương đôi đầu bạc bà ấy đến
Kính bác.! nâng ly bố cháu hầu.