Tác phẩm của Nguyễn Quang Vinh (Châu Thành - Tiền Giang)
"Khi tôi lên chín tuổi, cha tôi mất sau một cơn bệnh nặng, bao nhiêu gian lao khó nhọc chồng chất lên đôi vai yếu gầy của má từ đây. Vốn trước nay mọi việc nặng nề đều có cha đở đần gánh vát. Nhưng không còn cha, má làm người trụ cột để lo toan mọi thứ trong gia đình, còn làm chỗ dựa cho cả đàn con nheo nhóc..."
TÌNH MẸ
Khi tôi lên chín tuổi, cha tôi mất sau một cơn bệnh nặng, bao nhiêu gian lao khó nhọc chồng chất lên đôi vai yếu gầy của má từ đây. Vốn trước nay mọi việc nặng nề đều có cha đở đần gánh vát. Nhưng không còn cha, má làm người trụ cột để lo toan mọi thứ trong gia đình, còn làm chỗ dựa cho cả đàn con nheo nhóc...
Trên tôi có mấy chị lớn, mấy anh, dưới thì còn thằng em trai út tròn trịa bụ bẫm ai nhìn thấy cũng muốn cưng...Còn tôi, 9 tuổi vậy mà ốm như con mèo nheo, mảnh khảnh như cây que củi. Nói không phải khoe...ấy vậy mà, tôi lại là người thương má nhất, có ích cho má nữa...
Mỗi khi má tôi ra thăm ruộng tôi thường lon ton chạy theo sau, bắt ốc hái rau gì cũng phụ cho má hết. Tuy tôi ốm nhom nhưng được cái là nhanh nhẹn, dễ bảo. Có mẹ có con má cũng tạm quên đi bao nỗi buồn tủi nhọc nhằn, đau khổ bởi mất cha. Mẹ con dựa vào nhau để có được tinh thần, cùng chịu đựng cùng vượt qua những nỗi vất vả khó khăn trong cuộc sống. Có khi, tôi nắm lấy bàn tay của má, bàn tay gầy còm héo khô vì lao nhọc, má ôm chặt tôi vào lòng, hôn tôi và má khóc...Những giọt nước mắt ấm áp ấy mà tôi mãi nhớ đến trọn cuộc đời này. Đó không phải là nước mắt muộn phiền vì khốn khó mà là nước mắt của tình mẹ, có pha lẫn đau khổ và hạnh phúc. Bởi cha dù mất rồi nhưng còn có các con má cũng phần nào vơi bớt cô đơn. Và, cứ như thế những tháng ngày dài cũng dần lặng lẽ trôi trôi qua, buồn đau có, những khoảnh khắc sướng vui thì cũng có. Tôi không dám bảo trong các con má thương tôi nhiều nhất, nhưng phải công nhận rằng tôi là người gần gủi sẻ chia vui buồn cùng má nhiều hơn ai tất cả...
Tháng tháng ngày ngày cứ thế trôi đi, anh em tôi lớn tới đâu nỗi nhọc nhằn của má tôi càng lớn theo tới đó...mãi đến lúc chúng tôi thực sự trưởng thành thì mới xóa dần nỗi gian lao của má. Nhưng...buồn thay, thời gian đã làm cho má già nua mất rồi, bởi lưng còng, tóc bạc, dáng liêu xiêu của tuổi xế chiều...má sung sướng không được bao lâu...rồi cái ngày...cái ngày mà có khi ngay cả lúc tỉnh giấc nửa đêm tim tôi vẫn luôn đập dồn, phập phòng vì lo sợ...nhưng rồi cũng đến...thật buồn! Má đã tới lúc phải ra đi, đi thật xa về với cõi vĩnh hằng...
Lúc mà tôi đau, bằng cái đau như xé gan xé ruột...may mắn là bên cạnh tôi vẫn luôn luôn còn có những người thân.
Nhưng thời gian, cũng có lúc giúp nguôi ngoai, nỗi buồn đau, sự thương nhớ phải biết cách giấu chặt trong tận đáy lòng, để còn sống, còn vươn lên, lo mà tiến về phía trước...
Thấm thoát, đã gần ngày giáp năm của má, nhớ đến ngày này, tháng này, kỷ niệm những ngày cuối đời của má, với tôi, bỗng sống lại như nguyên vẹn. Sự buồn đau từ trong ký ức chợt quay quắt ùa về làm trái tim tôi đau như quặn thắt...Má ơi! Con cảm ơn má đã hy sinh vì chúng con, giờ đây thì má hãy cứ yên nghỉ đi. Nhưng với riêng con má sẽ sống, vẫn sống mãi trong tim con bằng tình mẹ thiêng liêng và cao cả nhất!
Thơ của Nguyễn Quang Vinh
TìÌNH EM TRONG BIỂN
Biển bỗng một ngày quằn quại những nỗi đau
Từng cơn sóng cồn cào chênh chao...bờ cách trở
Em đang ở bên anh lòng hướng về...miền lo sợ
Sợ biển phải xa bờ, sợ sóng vỡ tan đi!
Bởi biển kia đâu có tội tình gì?
Chỉ muốn nghìn năm hiền lành bên bờ cát
Cũng như em yêu anh bằng tình yêu dào dạt
Thì có bao giờ muốn mất mát chia ly.
Nhưng nếu mai này Tổ Quốc gọi anh đi
Hãy mang theo tình em lắng sâu vào tình biển
Đêm đêm anh đứng canh
biển sẽ thì thào với anh bằng tiếng sóng...
Hạnh phúc là khi nào...biển lặng, biển bình yên!
KHOẢNG TRỜI NHỚ
Khoảng trời này còn lại mỗi riêng anh
Cây lá vẫn xanh, hoa trên cành thắm nở
Mùa hạ về mang theo về niềm nhớ
Để vần thơ anh nghe cũng...đẫm giọt buồn
Mùa hạ nào râm ran tiếng ve chuông
Có cánh phượng ngập ngừng...rơi vương trên tà áo
Lời ban đầu trao nhau còn ngượng nghịu
Vậy mà lòng mình đầy ắp những yêu thương
Khoảng trời này gợi lại nỗi vấng vương
Thuở hai đứa chung đường...thoáng qua rất vội
Còn biết bao điều anh chưa kịp nói
Giờ thì đã đành chôn giấu tận đáy tim!
Một sáng anh đi không phải để kiếm tìm...
Chỉ tình cờ về qua ngôi trường cũ
Sững sờ lối xưa...xác phượng buồn rơi phủ
Yêu dấu của anh đâu? Ngày tháng cũ...đâu rồi?
Khoảng trời này, còn lại mỗi anh thôi...!