Chùm thơ hay TÁC PHẨM MỚI tháng 12/2022
TUỔI HỒI XUÂN
*Thơ Hồ Tịnh Văn
Anh hát cho em nghe
Và ru em ngủ
Tiếng anh cười tan vào giấc em vừa đủ
Và đưa hồn em bay xa
Anh thương em tháng Ba
Xa em tháng Bảy
Mưa giăng đầy sàng sảy
Em sợ heo may chắn lối anh về
Em sợ biển quê quên mất lời thề
Sông quê không còn dòng xanh thấy đáy
Con cá Mương sông La không đợi ngày anh trở lại
Đồi chè héo hắt giữa mùa khô
Thương chắc từ khi mô
Yêu chi mà yêu như rứa
Những gì anh hứa
Em găm vào tim như cỏ may xâu lút ống quần
Rồi trời đổi sang xuân
Em lại ước đằm mình trong ánh mắt anh tình tự
Em lại ước yêu anh nhiều hơn rứa
Tuổi hồi xuân trong em đang chèo kéo hoang đàng
Tình yêu đến muộn màng
Mà lún sâu như trâu đằm bùn mùa hạ
Yêu anh khiến lòng em rộn rã
Như thuở thiếu thời đôi lứa mới phải lòng nhau
Em không sợ niềm đau sâu
Không sợ đời tô vẽ
Tình em trao anh mãi trong ngần đẹp đẽ
Như dòng sông, biển cả thuở sơ khai
Tình yêu trong em đang trỗi dậy hình hài.
KHÔNG!
*Hải Minh
Người đàn bà nghĩ mình đã cũ
Tự lâu rồi không hát khúc tình ca
Quên cảm giác nôn nao khi mở tủ
Chọn bộ nào để đi dọc mùa hoa ?
**
Người đàn bà nghĩ mình đã cũ
Bỏ sau lưng bao ánh mắt khát khao
Cánh huyết phượng chợt bay ngang cửa
Còn kịp nghe tiếng thổn thức nghẹn ngào
**
Không ! không cũ - còn ứa căng nhựa sống
Hơn mười năm đủ để nhạt tang chồng
Ai dám cấm cây khô thôi trổ lộc
Cản phù sa bồi đắp một bãi sông ?
**
Không ! không thể trăm ngàn lần không thể
Đang tâm nhìn bóng nghiêng lẻ cuối trời
Chim họa mi phải được tung cánh hót
Khúc hoan ca gọi hoa tím lên đồi
**
Tôi sẽ tới cùng mùa Thu áo mới
Dắt người đi men lối nhỏ ven hồ
Dưới đáy nước là mây trời bảng lảng
Và bờ môi khao khát gọi ước mơ.
NHỮNG NGÀY THƠ ĐI VẮNG
*Nguyễn Hữu Thịnh
Những ngày thơ đi vắng
Tôi kể với mùa đông
Gió hút chiều mây trắng
Gầy guộc lên cánh đồng.
Tôi nghĩ về dòng sông
Mênh mông phù sa, nắng
Tôi nhớ màu mắt trong
Những ngày em xa vắng
Những ngày ôi, xa lắm
Thương mong những con đường
Đã qua và chưa đến
Từng tháng ngày yêu thương
Những ngày thơ đi vắng
Tôi nghĩ về mùa đông
Tôi nghĩ về hạt nắng
Mênh mang gieo ngoài đồng.
Tôi nằm trong tuổi mệnh
Nên mùa đông khô cằn
Ai reo ngoài tuổi mệnh
Cho đá sỏi tròn lăn.
Những ngày thơ đi vắng
Nỗi buồn nằm bơ vơ
Nhớ mong người xa lắm
Chừng níu một bến bờ
Nhưng thôi! Là giấc mộng
Hư không vẫn đợi chờ…
Tiếng sóng nào vang vọng
Dội về những giấc mơ
Đêm sâu hơn giá lạnh
Mùa đông thành phiến băng
Như hồn tôi cô quạnh
Em ơi! Em biết chăng?