Chùm thơ hay của Mai Thanh Hải

 

Tác giả: Mai Thanh Hải

MÀU ÁO LÍNH

Chiều quân ngũ Mạnh hát bài “Đồng chí”

Lập đông rồi giá rét về theo

“Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỷ”

Kể nhau nghe bao chuyện vui buồn.

 

Có đứa nhà giàu không quen gian khổ

Thời gian đầu vất vả, thở than

Qua ba tháng dạn dày sương gió

Mưa nắng thao trường chân trắng, mặt đen.

 

Có đứa gấp chăn giờ giấc chưa quen

Tờ mờ sáng đã lò mò ve vuốt

Điếu thuốc hút chung trong ngày giá buốt

Phiên gác một mình bấm đốt ngón tay.

 

Khách đến thăm, khách chẳng của riêng ai

Cả đồng đội quây quần thăm hỏi

Chuyện nhà, chuyện quê, chuyện cô bạn gái...

Nụ cười giòn xóa hết mọi gian lao.

 

Những phút suy tư thèm lời tâm sự

Tay nắm chặt tay không nói ra lời

Thương thằng bạn, quê nó vừa gặp bão

Nước ngập nhà, khoai lúa hóa bùn rêu.

 

“Bạch diện thư sinh” giờ mang áo lính

Đường ta đi Tổ quốc trong tim

Thương đất nước bao phen máu lửa

Lớn lên rồi ta tiếp bước ông cha./.

Ảnh minh họa

SÓNG NHẠC TRƯỜNG SA

Dẫu chưa một lần được đến với Trường Sa

Nhưng trong ta Trường Sa là tất cả

Tổ quốc ta nhìn từ phía biển

Trường Sa như mắt thần canh giữ non sông

Từ ngàn xưa cha ông vượt muôn trùng sóng lớn

Với thuyền nan để giữ đảo quê nhà

Máu đổ xuống tô thắm cờ Tổ quốc

Nước mắt rơi cho mặn nước Biển Đông

Ta lớn lên đất nước đã thanh bình

Ngoài đảo thiêng vẫn nhởn nhơ bóng giặc

Thương các anh - những đồng đội của tôi

Tuổi đôi mươi hiến trọn tuổi xuân cho đất nước

Sống với nhà giàn canh biển trời Tổ quốc

Quanh năm sóng biển ầm ào

Với lính đảo, tiếng sóng là tiếng nhạc

Dãy san hô làm sân khấu lên đèn

Nào ánh trăng dát vàng quanh đảo ngọc

Cây Phong Ba cũng dáng dấp anh hùng

Ta cùng hát cho biển đêm rung động

Rằng chúng ta- những lính biển oai hùng

Cùng hô vang cho lũ giặc hãi hùng

“Trường Sa là của Việt Nam”

Chân lý đó muôn đời không thay đổi./.

 

CHIỀU CHIÊM THÀNH

Hoàng hôn tím

Tháp Chàm lặng lẽ

Gạch đá âm thầm

Trầm mặc kiếp đa đoan

Bao tâm sự

Xói mòn theo mưa nắng

Bao ưu tư

Phai nhạt với thời gian

Bóng chiều nghiêng

Loang lổ muộn phiền

Vũ nữ Chiêm

Uốn mình cùng điệu múa

Ôi Tháp Chàm!

Bao năm rồi vẫn vậy

Cửa hướng mặt trời

Lại đón những thương đau

Ai vẽ nên

Nỗi Hận Đồ Bàn

Ai lỡ tay

Gõ sai nhịp thời gian

Chiều nay…

Ta chạm phải

Rêu mờ thành cổ

Bỗng giật mình

Ngỡ gặp lại người xưa

Tháp Chàm sừng sững

Chiều nghiêng nghiêng

Đơn độc nỗi sầu

 

Quân vương đâu?

Thần dân đâu?

Chẳng thấy!

Gió vẫn thổi

Mây vẫn bay

Góc trời chiều u ám

Tháp Chàm lặng lẽ

Giữa cô liêu

Ta một mình

Phiêu bạt trong chiều

Gặp Tháp Chàm

Lần đầu

Được thấy

Gạch đá âm thầm

Nhỏ lệ trước thời gian./.

 

TỰ TẠI

Cây vườn nhà sẵn có

Ổi, chuối, hồng, mít, na

Hàng cau chim làm tổ

Trước sân cúc nở hoa.

 

Chuồng quanh năm đầy gà

Thêm hai vại dưa cà

Vườn rau ăn nỏ hết

Chẳng ước vọng cao xa.

 

Cuộc đời dài hay ngắn

Đều từ tâm mà ra

Sướng khổ hay ngọt đắng

Tất cả đều do ta.

 

Thắng thua đừng cay cú

Được mất chớ bi ai

Sống quá nhiều toan tính

Suốt ngày lo đúng sai.

 

Đường dài nên năng bước

Việc nhiều phải chăm làm

Luôn mến yêu cuộc sống

Hòa đồng cùng số đông.

 

Yêu đời và trân quý

Từng phút giây vụt qua

Cứ bình tâm mà sống

Sông chở nặng phù sa!

 

GÓC QUÊ

May mà còn chút góc quê

Để ta có chỗ đi về nay mai

Đường đời cao thấp ngắn dài

Xô bồ ta vẫn miệt mài bon chen

Khi thắng - đỏ, lúc thua - đen

Sang hèn phố thị, nhớ đèn dầu xưa

Thế thời sớm nắng chiều mưa

Áo tơi che chắn chẳng vừa tấm thân

Tránh sao sấm giật mây vần

Giữ cho tâm sáng để gần thiện lương

Muốn buông bỏ! Ngại cung đường

Lê thê gom nhặt dặm trường đã qua

Bấm đốt tay những phong ba

Chiều quê soi bóng riêng ta khứ hồi!