Mảng thơ lục bát của Ngô Thái
Bài của Sóng Thanh
Thi bút Ngô Thái say thơ đường, yêu thơ mới, đam mê thơ lục bát, thể thơ truyền thống của dân tộc xưa nay. Mảng thơ lục bát của anh chủ yếu là thơ tình yêu: Yêu quê hương đất nước, yêu cuộc sống, yêu gia đình bầu bạn. Đậm nét hơn cả là tình yêu lứa đôi cả vẹn tuyền và mất mát…Có tình yêu trong hoài niệm, trong kí ức, trong cả đời thực và mộng ảo… Ngô Thái rất nhạy cảm, giàu cảm xúc đi đâu cũng có thể làm thơ để kí thác tâm tình. Bởi hoàn cảnh riêng của anh có những hụt hẫng trong tình yêu vì người bạn đời khuất bóng đã lâu. Vậy nên anh rất dễ cảm thông với những ai mất mát thiếu hụt nguồn cảm mến yêu thương dẫu là nam hay nữ…
Anh đã gửi gắm lòng mình trong khá nhiều bài thơ với những cung bậc của nỗi niểm tâm trạng khác nhau, từ Vớt Trăng cho tới Cảm Đông , Đò Chiều…Anh đã gửi lòng mình trong những câu thơ “Đáy hồ có mảnh trăng rơi, với tay khỏa nước em ngồi vớt trăng. Vớt lên những tháng những năm. Long lanh dát bạc ánh trăng đáy hồ. Chòng chành trăng lặn trong mơ. Vớt bao nhiêu nỗi đợi chờ không anh”. Hóa ra cô em nào đó vớt trăng nhưng chính là vớt nỗi mất mát trải bao nhiêu năm tháng trong đời chứ không phải là vớt trăng dưới đáy hồ. Đây là vớt trong mơ chứ không phải là vớt thực. Thế mới hay nhà thơ đã kí thác tâm hồn của mình trong sáng tác . Mà xưa nay nhà thơ nào chẳng thế bởi làm thơ không chỉ nói cho riêng mình mà còn nói cho cả thiên hạ cho các thế hệ của thời đại hôm nay và cả mai sau. Bởi lẽ đó, thơ nói riêng và văn chương nói chung mới có sức sống trường tồn, lay động tâm hồn con người qua mọi thời đại. Cảm thông và chia sẽ với những cảnh đời bất hạnh hơn 1 lần Ngô Thái đã viết: “Vô duyên lỡ chuyến đò chiều. Sẩy chân một chút bao điều dở dang. Đành lòng vội chuyến sang ngang. Về miền đất lạ…ngổn ngang nỗi niềm!”. Chỉ 4 dòng thơ mà tác giả đã diễn tả cả một thân phận con người trong cuộc đời đầy biến động chỉ sau một chút sẩy chân để bao nhiêu nỗi niềm đau thương, mất mát nuối tiếc giữa chông gai đường đời và trần ai cát bụi. Tác giả đã nói giùm cho biết bao nhiêu mảnh đời, bao nhiêu số phận mong manh giữa cuộc đời, giữa hoan hỷ và bất hạnh… Thơ Ngô Thái thường ngắn, ít dòng, ít câu nhưng lại gợi nhiều liên tưởng lay động lòng người. Trong Nỗi nhớ chiều mưa ạnh viết: “Gió đưa hơi nước lên mây/ Tình anh đậu xuống vai gầy…nhớ em”. Tưởng chỉ thế thôi là đã ngỏ được lòng mình. Nhưng không dừng lại ở đó anh viết tiếp 2 câu: “Tiếng chim rơi lặng bên thềm/ Nhìn theo em bước đất mềm níu chân…”cả bài thơ 4 câu không có một chữ thương nào những chứa chất yêu thương bởi tác giả đã miêu tả tương phản giữa hai hình ảnh :gió đưa hơi nước lên mây; tình anh đậu xuống vai gầy nhớ em. Những từ đậu, gầy, nhớ và dấu chấm lửng sau cụm từ tình anh đậu xuống vai gầy làm hiệu ứng diễn tả gợi tả tăng lên nhiều truyền tới người đọc niềm cảm thông của người bạn trai với người bạn gái mảnh dẻ gầy yếu phải cầm lòng xa người yêu của mình đi trong mưa gió dãi dầu. Dẫu biết rằng gió mưa là truyện của trời yêu thương là truyện của tôi với nàng. Nhưng đọc những dòng thơ trên ta vẫn mủi lòng cảm thông với người trong cuộc. Chỉ một chữ níu cùng với một chữ lặng đã diễn tả được cả một tâm trạng của người bạn trai trong lúc chia xa người bạn gái quý yêu mà không thể làm sao giữ lại được đành thẫn thờ gửi tình thương đậu xuống vai gầy trong chiều mưa.
Những câu thơ của thi bút Ngô Thái đọc lên khi lướt qua thì có vẻ êm ái nhẹ nhàng . Vậy mà cái yêu, cái thương cái nhớ sao nặng đến vô lượng vô cùng!
Quả là thi sĩ ý tại ngôn ngoại như các bậc thần thơ tiên thơ xưa đã từng nói. Đến tận bây giờ càng thấm thía sâu xa chính vậy ta cảm ơn tác giả đã để lại cho bạn đọc những vần thơ giản dị mà đằm thắm tình yêu thương. Thơ không thể nào diễn tả hết . Người đọc chỉ có thể cảm nhận và suy tưởng mà thôi!
ST