Chùm TẢN THƠ của Lê Hưng Tiến (trường Cao đẳng Sư phạm Ninh Thuận)

RIÊNG NHỮNG NGẢ LẺ

Tôi lại vẽ suy tư chạy dọc những ngã riêng lẻ Huế. Những ngã riêng thơm mùi chân đất cùng với những con đường chật trội ký ức. Phố dạo này thiếu một ánh nhìn thân thuộc xưa cũ. Một ánh nhìn đầy bí ẩn và cũng rất hoang dại được đặt nghiêng bên hông hành lang Thần Kinh. Vội vã cho trầm tích thay màu hoen gỉ. Những dấu xưa loang lỗ nhiều lỗ chỗ vết rêu phong. Rêu phong thành quách. Rêu phong không gian. Rêu phong ý nghĩ. Và rêu phong thầm thì. Ở đây, khu bảo tồn tiếng nói được triển lãm trước sự vo viên hồn nhiên của bao lữ khách mang nặng tâm cảm và cả tâm thức cuộc người. Còn cuộc chữ thì mặc sức chạy vạy khắp chốn kinh thành để tìm dấu ấn ông phỗng và tìm một chữ ký đúng nghĩa cho mình lên ngôi khoảnh khắc. Đôi khi lên núi Ngự hoặc xuống dòng Hương, không thì qua Bao Vinh rồi sang Vỹ Dạ, chỉ được đổi mùa mùa ý tưởng cho miền con gái ướt sũng vầng trăng. Có lẽ, tôi nợ nần những con chữ rất nhiều thung lũng, nên đến đây, tôi bị trầm tích hoang hóa mưa lòng. Không biết đến khi nào tôi trả hết cuộc chữ miền xanh của cỏ và miền nắng của phố. Ai có thể cho tôi vay chút ký ức để tôi trả xưa cho con chữ làm cuộc ngày lên ngôi thần hôn, nhưng không tính nặng lãi nhé, vì tôi không thể trả hết thần hồn của tôi được. 
Có lẽ mai đây, tôi theo bản ngã để tiến về Hà Nội, hội tụ những khó khăn toàn tập. Và cũng có lẽ, hành trình lại doãi ra thêm nhiều ngã riêng lẻ suy tư, tôi lại tiếp tục chạy vạy cuộc chữ. Và suốt đời, tôi trả không hết hư không...Ôi, phù du một kiếp phù du. Tôi mang kiếp chữ đánh đu cuộc người....

KHOẢNH KHẮC LƯU

Tôi lấy khát vọng từ trong lọ điểm trang ánh sáng ra để dò dẫm những con đường dài hơn 700km có nhiều ngả suy tư về ban mai lẻ. Phố phường hôm nay chật trội tình thương mà thiên đường yêu đương lại cao áp ở mấy tầng tầng xanh xanh đỏ đỏ bỏ ngỏ nhiều thửa đòng đòng mắt đướt. Đà Nẵng đã thành tôi quá đỗi xâm mặt từ lúc ý thức treo trên cây chữ thập xanh xưa mật ngữ. Tôi tự mình lặn lội cất công cho mỗi con phố một góc riêng hào hoa lên màu. Màu tùy tiện được tính bằng cách đếm của ban mai rụng hồn. Có lẽ kiểu lãng tử cũng gọi tạm mặc khách hoài như. Hình như phố ở đây cũng biết rạ rơm cháy đầy mắt khói, và vạ đá cũng đang thầm thì nở hương từ trong sâu sẫu. Lạ và kỳ thực. Hương có bao giờ nở sắc trong môi trường khong khỏng đâu, vậy mà tôi nghe tao thơ động đậy cả nắc nỏm sông Hàn...

Tôi về đây nhận đầy ấm áp trong lòng chỉ tay cũng như kẽ tóc của người xa xứ lạc vào hoang ốc thị thành. Nói sao cho không gian đổi màu. Màu tùy tiện được tính bằng cách đếm của ban mai rụng hồn. Hai nhà thơ Đinh Thị Như Thúy và Đỗ Thượng Thế tính giúp mình với nhé. Mình cảm ơn nhiều lắm lắm.

Tôi lại chuyển hướng say về đất Quảng, và được bù khú với chữ nghĩa nên văn chương ngày mở ra nhiều con đường mới lạ. Ấn tượng say cho không gian bay với nhà thơ Phùng Tấn Đông, nhà thơ Phạm Tấn Dũng, nhà thơ Nguyễn Chiến, nhạc sĩ Phan Văn Minh, nhà văn Lê Trâm và nhiều nhà khác khác nữa có đầy đủ loại hình nghệ thuật khát khát. Để có được khoảnh khắc lưu ấy, tôi đã giấu mình nhiều lần trong tác phẩm, và bây giờ tôi phải đem chúng ra khỏi lọ điểm trang ánh sáng để bày biện trong khu bảo tàng đồng tiền tiếng nói một chữ ký có dấu ấn ông phỗng...

LA LA

(Thương tiếc nhà thơ Hoa Nip)

Chẳng còn gì a á những đường sóng lưng ngày với đêm giao hợp phố phường đông vui. Chẳng còn gì thương với tiếc những mất mát đồng tiền biết nói cao sang là đây, khách sạn nghìn sao chẳng có ai lui tới là thế đấy. Chẳng cần gì để nhớ nhớ quên quên quá khứ làm tương lai nuôi nhiều hy vọng bỏ trong một xó hiện tại để làm gì ta nào ai ơi. Chẳng cần uống rượu hay bia mà đồng tiền vẫn biết say cả mày với tau những chắt chiu thời gian toan với tính làm chi để chi ly đầy vơi. Chẳng cần và chẳng cần ai những cuộc người vô nghĩa trên bàn nhậu hờ mà sự lơ là có nghĩa như không. Ai đó hãy giả ngu người để ta có thể nhìn lại chân lý giả mà đôi khi sự thật lại thế. Hờ hững và cố như con vờ chỉ là mèo trong mắt đau. Tôi lại tiếc thương một người còn trẻ ra đi màu xanh của cỏ và màu son của đôi môi người thiếu nữ chưa xuân đã thì với là lạ. Xin chia buồn nhà thơ đang thẫn thờ với nhà thờ bên kia sông đác. Chút phân ưu chỉ là kiếp vô ngần bần thần cả ngày như đêm đếm những đường lông tơ sương xuống muộn từ cách đếm của ban mai lại gần. Như hôm nay ta hay nào biết những đồng tiền có nghĩa đun sôi đến gần 80%ml để biết tốn kém đều cháy túi tâm hồn. Ai cũng bỏ về những giá trị đểu. Ta lại khều trái tim ta ở người bạn vừa mới ra đi cõi sống từ hôm qua. Ta như con La La thổi kèn đơn côi mùa vui không bóng....Xin thắp tâm hồn cho sương khói lòng thơ thở...

CƠ CẤU CỦA VÔ CẢM

Vô cảm đã ăn sâu vào đôi mắt hoắm nẫu đen sành. Ánh sáng chỉ là cái vô cớ chiếu từ cơ thể rỗng mùa nắng biếc. Con chuồn chuồn ớt cũng chuyển đủ màu để len lỏi mình vào kẻ tồn tại không muốn thời vụ thất bát. Sự tồn tại đôi lúc lúc nhúc trong từng thớ thịt thối của ta nào đang do dự những ngẫm nhiên đời thường. Và ta đã bắt gặp thằng hèn sống trong cùng cơ chế cơ thể của ta dường như mỗi khi bất lực thình lình ập đến. Thế là cơ hội của vô cảm tồn tại cái không đáng tồn tại trong ý nghĩ tồn tại của ta.

Tôi không muốn nằm trong cơ cấu nguồn vì cơ thể nguồn không còn vô cảm để mà ta sống bằng dòng máu vô cảm. Ta cần lọc màu máu khác, có thể không phải đỏ đỏ thẫm thẫm mọi khi, nhưng cũng có lúc màu xanh chẳng hạn, biết đâu màu hiếm hoi này là sự tồn tại khác biệt trong cái vô cảm của ta. Và ta cần thay đổi sự vô cảm trong ý nghĩ tồn tại của mình.

Nguồn không phải từ gốc mà ra. Vô cảm đã mách bảo cho ta biết điều đó. Có lẽ đôi mắt của ta bị nẫu đen sành ám hiện trước đại cục nghĩa lý không tên, nên ta chẳng ngại từ chối cái nguồn không có gốc rõ ràng. Vậy thì cơ cấu ở đâu mà cơ thể có đầy đủ bộ phận làm nên một người đúng nghĩa. Theo chính danh, thì cơ (hội/thể) của ta không đủ cái cấu (giao/thành) để bấu víu được vô cảm, do vậy mà cái này hoặc cái kia không phải là nguồn của ta, chỉ là bệ đỡ cho vô cảm leo thang ngoài hành lang trí óc. Ta cần nhiều vô cảm để mới hiện thực lẫn hiện thức hóa vấn đề vô cảm. Cái này ta cần phải học lâu và dài, mới thành hình.

Ngoài kia nắng vẫn biếc xanh, nhưng ánh sáng vẫn riêng mình le lói từng hơi thở hì hụp từ khi đêm đổ vào trăng khuyết. Khuyết cả vầng thơ không có vần. Nghĩa của vần mất hút từ các chi nhánh ngân hàng ngữ nghĩa cho vay nặng lãi, nên vỉa từ cũng mất đi phần trong sáng của tiếng Việt...

CÔ ĐƠN ƠI!

Cuộc sống của mình hay thường lấy ưu tư pha loãng màu đêm với nhiều sâu mắt, nên khoảnh không chẳng với tới được mênh mông khát vọng. Có lẽ cần một cây ánh sáng đem trồng giữa tiền đình để rối loạn đúng nghĩa làm sợi dây nơ-rông doãi ra tháng ngày hạn hẹp. Cuộc người đôi khi chạy vạy giấc hoang bay. Bay từ lúc cô đơn đậu trên mái đầu, rồi tự nó sà xuống lổ mổ những con chữ không cánh bay đi hun hút. Biết đâu ngày sau nằm bên ngoài hành lang trí não, tiếng xưa trở dạ lót mềm bóng Bạch Câu. Giếng ai côi cút sợi gầu để ngõ hầu hầu ngõ thấp thoáng qua nhau. Cô đơn mặc kệ lên ngôi khi ý nghĩa bất lực trước hiện thực cô đơn. Và ta thành rác sau khi được cô đơn chế ra phẩm màu để nhuộm tâm hồn. Cô đơn sẽ nuôi dưỡng suốt đời.

CHUYỆN KỂ THẬT CỦA BẠN MÌNH

Chẳng còn gì để mất khi những con nịnh a á đêm vờn vởn sợi dây tích tắc tít mắt để làm thời gian lên cót day dưa vào ngày còn chưa mở sáng. Những con nịnh học biết cách nựng và còn biết dụ khị trái nứng chưa chín hồng trên cành đã rơi vãi lên cái khỏng khòng khong bên hông cửa không hồn. Rớt một cái huỳnh huỵch khi cái ngôi vị chìa chĩa vào im lằng lặng của tướng số ảo hóa thân phận làm người trong cuộc trần. Đời vậy mà phát triển tung hê một dạo. Đôi lúc sếp ở trên xó loay hoay tìm chỗ ngồi cho cửa mình thấy được cánh diều hâu bay ngang trên đầu, để có thể gọi đúng tên từng con nịnh thành hai hàng dọc thẳng tiến. Thẳng tiến thế nào đòi hỏi sự thật phải cần giả tạo làm dáng hoặc làm dấu ấn tưởng tượng khi thăng thẳng một đường thẳng thẳng tắp vào các ngôi hai hoặc ngôi ba số ít đều có thể. Lạ và kỳ thực cho những con nịnh luôn thay đổi sự chầu chực để nuôi khả tính tồn tại của mình. Và có lúc gọi cho đúng bản chất con nịnh, thì tại sao mình không nhờ sự trợ giúp của thủ đoạn hoặc viện trợ của phe cánh trợn trạo khóe mép làm giải trung tâm hành lang tiếng nói. Ừ, tài chi mà để phát triển các ngôi số nhiều. Số ít thì càng không thể. Chứ tài kiểu nào mà sao không phân loại để tạo cơ hội cho lũ nịnh chê rồi chế thành hội chứng a-dua sự hiểu lẫn với lộn cho vui ở các cấp cao. Ừ, tài làm gì để đi xin ăn, rồi gặp lũ nịnh cho vài đồng lẻ tri thức mỉa mai véo cò. Chẳng lẽ nào dám cho sự tồn tại của tài năng hay tài hoa có cánh làm vị danh từ kép bay vào không gian của lũ nịnh chưa nọt hoặc chưa hót bao nhiêu để lột hết ý nghĩa bợ, đợ, ợ, sợ, lợ, cợ, tợ, khợ, phợ, rợ...Thật là khó và khổ để những con nịnh học cách những con chữ có đầy đủ 24 chữ Cái, nhưng các loại chữ Đực thì lũ nịnh cũng chưa khai thác hết, nên sếp ở trên xó đôi lúc ít chia sẻ, và còn do dự khả nghi cái lằn ranh của những con nịnh và những con chữ. Ừ, mà lũ nịnh đầm như mình ngọt thế, vậy mà quyền vị vẫn chưa săn và chắc. Hay là mình chịu khó nuôi thêm những con chữ Đực cho đủ 24 chữ Cái khôn lớn, biết đâu mình sẽ như sếp ở trên xó bây giờ nhỉ. Sếp mình ngày xưa sao mà nuôi khéo những con chữ Đực quá, nên chúng bây giờ đều ở trên xó làm hết sếp này sếp nò nọ tới sếp lọ mọ cũng làm. Chúng ở trên đó nghe nói vui lắm, hí hửng lắm. Phải học thôi, nhưng mình phải giúp bạn đó. Cám ơn mình nhiều.