Mưa Thu- Tản văn của Vũ Thị Minh Huyền
TS.Vũ Thị Minh Huyền công tác tại Học viện Y-Dược học cổ truyền Việt Nam. Chị đã có nhiều tản văn, truyện ngắn, thơ đăng trên TÁC PHẨM MỚI và các báo, Tạp chí trung ương và của ngành.
Mưa giăng giăng trắng cả bầu trời như giăng niềm luyến nhớ, để yêu thương đong đầy trong từng ngăn ký ức.
Kỉ niệm ùa về xối xả như mưa…
Tháng 8 mùa thu, tháng của những cơn mưa mùa hạ vừa ghé ngang qua ô cửa nhỏ, để lại trên những chiếc lá của hàng cây trước mặt vài giọt mưa mà đôi lần ta đưa tay ra hứng rồi sau đó thích thú với cảm giác mát lạnh. Cơn mưa giao mùa chợt đến có một sức mạnh rất lớn khi làm cho tâm thái con người từ cảm giác nóng bức của mùa hè chuyển dần sang cảm giác mát mẻ, thư thái của tiết trời thu êm dịu trong không gian tĩnh lặng của vườn cây bên hồ, mới cảm nhận hết được sự huyền diệu của cuộc sống.
Bây giờ khi viết những dòng này tôi ở bên cửa sổ nhà tôi nhìn ra ngoài. Mưa rất nhỏ. Những hạt bụi nước ẩm ướt như bong bóng li ti rắc xuôi ngược đầy không gian và chúng bám vào cửa kính rất đỗi dịu dàng. Trên chiếc ghế đá sát góc cây của công viên ở phía đối diện nhà tôi, một chàng trai mặc áo phông màu trắng ngồi bên cô gái mặc váy kẻ màu hồng rất đỗi dịu dàng. Họ hôn nhau đằm thắm, mái tóc ướt đẫm, nhưng hình như họ không để ý đến cơn mưa bởi vì có lẽ cơn mưa này chính là dành cho họ…Tôi ngắm những hạt mưa li ti, ngắm họ mà chợt thấy lòng ấm áp.
Có một tình yêu bắt đầu từ cơn mưa chiều níu áo ai ướt đẫm câu thề. Mưa phủ kín lối về, nơi góc phố hôm nào, trái tim ta thổn thức lời yêu thương nồng thắm. Những giọt nước mát lạnh, ngọt ngào như hương vị tình yêu.
Giọt mưa thu - khoảnh khắc giao cảm của đất trời, mưa như sợi dây nối liền khoảng không của bao la diệu vợi và mặt đất thẳm sâu. Nó không chan chát như hạ, lạnh lùng như đông. Nó đẹp ở độ dịu êm, hài hòa xúc cảm. Mưa qua thành phố nhỏ trong áng mây mờ một chiều lên núi, trong cơn gió như thoảng lại từ biển khơi xa. Nhìn những mùa thu đi, nhìn những hạt mưa đã bao lần thấm ướt vai gầy và nhẹ gieo ánh mắt, cho ta được nhắc nhở về thời gian, về những ngày đã trôi qua nơi thành phố này. Chúng chợt đến chợt đi nhưng đã để lại bao khoảnh khắc thật khó quên.
Những con phố dài lại lãng đãng từng đợt mưa, nhao nhác người qua lại và những dòng nước buồn … khiến cho mỗi người miên man với những giấc mơ hoài niệm. Và sau cơn mưa, những tia nắng nhẹ nhàng, đã thôi bỏng rát, đâu đó phảng phất chút lạnh của mùa thu trong mưa. Cơn gió bảng lảng thổi màu ký ức vô tư đùa qua tóc rối, để ta lơ mơ một chút với thiên nhiên.
Tháng 8, mưa giăng kín chân trời ký ức, kỷ niệm ùa về từ nơi nào xa lắm để con tim chật chội day dứt trong miền nhớ và yêu thương vẫn vẹn nguyên trong từng hơi thở. Những cơn mưa thoắt đến rồi thoắt đi luôn gợi cho lòng người một cảm giác bâng khuâng, buồn vui chộn rộn. Nếu không có mưa chắc buồn lắm. Vì chính những cơn mưa dầm rả rích đó như một nốt nhạc nghỉ ngơi cho cuộc sống có quá nhiều bon chen, bận rộn này. Một bến đỗ tạm để người ta còn kịp nhận ra xung quanh vẫn còn nhiều điều tốt đẹp.
Mưa rả rích không ngừng, lẫn trong tiếng mưa rơi là tiếng đời trăn trở. Nghe mưa, tôi hồi tưởng đến những chuyện hiếm khi có thời gian và tâm trạng để nghĩ tới giữa tháng ngày bộn bề. Nghe mưa, để thấy mình thật may mắn và hạnh phúc hơn những người nghèo đang vất vả với gánh hàng rong nặng nề ngoài phố, những người đạp xe bán bánh dưới màn mưa trắng xóa tiếp tục hành trình của cuộc mưu sinh, những chuyến xe lao đi trong màn mưa để lấy hàng về cho kịp buổi chợ sớm, bác lao công cần mẫn dọn quang đường phố, quán bán đồ ăn cũng lục tục sáng đèn. Nghe mưa, để nghe cái lạnh thổi thốc vào những kiếp người long đong đang co ro nép mình trong tấm áo mỏng manh. Cuộn tròn trong chăn ấm, nghe tiếng chân người bước đi trong gió mưa, mới thấy cuộc đời mình thật an nhiên. Vậy mà có lúc nào đó, mình chỉ ngước lên để nỗi đố kị làm ngổn ngang tâm trường mà quên không nhìn xuống rằng còn bao phận người như thân cò lao đao. Tự trách bản thân làm mình nhỏ bé hơn trong nhân gian dài rộng.
Cảm giác nghe mưa sao mà giống hệt cảm giác được ngồi thưởng thức một tách cà phê nồng nàn bên người đàn ông mình yêu thương và tin cậy. Sự ngây ngất ấy chiếm lĩnh mình một cách dịu dàng và xao xuyến lạ, từ từ, từng chút một, làm mình khép mắt lại và thả lỏng bản thân, rồi êm đềm trôi vào cơn mơ nào đó trong tiếng mưa tí tách. Và … lại thấy tâm hồn mình bỗng như một mảnh đất khô cằn cựa mình hồi sinh sau cơn mưa. Và … những nỗi nhớ nhung biến thành hạt mầm đồng loạt đâm chồi nảy lộc trên mảnh đất hồi sinh ấy.
Giao mùa. Những cơn mưa chuyển giao mùa hạ sang mùa thu. Cuộc đời cũng vậy. Phải có những khúc ngoặt đổi thay. Tôi yêu mưa bởi lẽ, có đi qua những ngày mưa người ta lại biết yêu thêm những ngày nắng.
Đêm thu, đắp tấm chăn mỏng, nghe tiếng mưa thu rơi rớt, lẫn trong tiếng nhạc buồn bên hàng xóm vọng sang: “Ngoài hiên mưa rơi rơi, buồn ai như chơi vơi…Người ơi, nước mắt hoen mi rồi”. Nếu không nằm trong vòng tay anh ôm ấp, chắc rằng tôi sẽ khóc, sẽ không thể kìm nén được nỗi lòng. Mùa thu buồn, thật buồn, nếu như người ta cô đơn. Nhưng mùa thu sẽ trở nên ấm áp hơn, khi ta đã có một vòng tay, một bờ vai và những lời thì thầm chia sẻ bên tai. Nghe mưa, chẳng ngăn được lòng mông lung. Bao nhiêu chuyến mưa đêm là bấy nhiêu nỗi niềm. Chỉ mong cuộc đời… đừng đổ nước mắt như mưa hàng đêm.
Đã bắt đầu vào mùa hoa sữa, những bông hoa trăng trắng, nhỏ li ti, khiêm nhường, kết chùm như chiếc bát con úp ngược, những chùm hoa vươn ra tận đầu cành đan cài vào nhau thành cây hoa, hình dáng tựa một mâm xôi khổng lồ màu trắng ngà. Các cây hoa, sắp hàng hai bên đường làm sáng trong một góc trời. Dưới làn gió thu dịu nhẹ, những chùm hoa đu đưa dìu dặt, mơ màng tỏa hương. Cả khoảng trời được ướp hương hoa. Một mùi thơm nồng nàn quyến rũ, mùi thơm phảng phất hương đồng gió nội, gợi cho ta nhớ về một miền ký ức xa xưa. Mùa thu với tôi như một niềm an ủi dịu dàng, nâng đỡ tâm hồn tôi, gợi cho tôi nhận ra dẫu có nhiều nỗi buồn song cuộc đời xung quanh vẫn đẹp và giàu ý nghĩa.
Người ta bảo rằng ai thích mùa thu thường lãng mạn và bay bổng. Nhưng thiết nghĩ, cuộc sống thiếu lãng mạn, thiếu những cử chỉ quan tâm nhẹ nhàng, thiếu những lúc chúng ta sống chậm lại để cảm nhận cuộc sống, cảm nhận thiên nhiên thì đó có phải là sống không? Cũng như sống một cuộc sống nếu thiếu tình yêu vậy, vẫn là sống đấy nhưng có thật là sống không hay chỉ là tồn tại nhỉ?
Trong nhịp sống hiện đại cần lắm những phút thư giãn để đối diện với lòng mình và lắng nghe cuộc sống, biết thưởng thức những giá trị nhân văn đích thực trong đời thường. Sống với tinh thần dịu hiền và trái tim nhẹ nhõm.
Không biết, mùa thu này, có còn ai cô đơn, còn ai mang “nỗi sầu nhân thế”. Mùa thu ơi, hãy bớt nắng hanh hao, hãy dịu đi chút lạnh, hãy xô đẩy lá vàng lại gần bên nhau và thắp lên chút lửa lòng đã từ lâu nguội lạnh, để nhân gian lại thấy cần nhau và cần lắm một bờ vai, một vòng tay chở che, để người em gái thôi muộn sầu, thôi ướt mi hờn giận.
Mọi điều còn ở phía trước, nhưng em hy vọng... Vâng, cuộc sống muôn màu muôn vẻ, thay đổi từng ngày và cả tình cảm con người cũng thế, lúc vui lúc buồn. Nhưng tình yêu nếu nó là đích thực, sẽ không bao giờ đổi thay phải không anh?
Hà Nội, ngày 11 tháng 8 năm 2018