Biển thu
Mùa thu - mùa của chia ly, từng sắc lá úa vàng rơi trên những con phố, cuốn theo những đợt gió se lạnh. Anh đi rồi, Anh xa rồi. Bỏ lại phía sau cả một khoảng trời riêng em cô đơn. Những cơn sóng biển ầm ào không còn gào thét như mùa hè rực rỡ. Bọt không còn trắng, sóng không còn cao nhưng nỗi nhớ về anh sao vẫn cứ cồn cào. Biển vẫn thế, ngày vẫn hai lần nước lên, nước xuống, những con tàu vẫn vào ra, những con người vẫn đăm đăm về phía xa ngóng chờ. Mùa thu lại đến trong sự nhẹ nhàng mà mang trong mình những ưu tư mới về một khoảng trời riêng khác lạ và tràn ngập nỗi cô đơn. Từng đợt gió nhè nhẹ cuốn theo hơi lạnh, ẩm, mặn thổi dập dìu qua từng kẽ lá, con đường kỷ niệm hai ta mùa hè còn tung tăng chơi đùa, giờ đây chỉ còn mình em và những cơn gió. Trời đã sang mùa thu cô đơn.
Trong làn gió “mặn mòi” vị biển khơi, bỗng ngỡ ngàng trước sắc tím bằng lăng... rồi chợt nhận ra mùa thu phố biển đã về. Sáng thức dậy, mở tung cửa sổ, ngắm nhìn thành phố vào thu, trong lòng thấy sao nhẹ tênh, yên bình lắm. Từng mái nhà, góc phố đến những hàng cây phất phơ trước gió đều có thể làm cho người ta dâng trào cảm xúc. Mùa thu ấy, ngồi giữa thênh thang, ngắm trăng, ngắm biển. Nghe biển hát, biển vỗ thâm trầm, êm ả thật là một cảm giác khó quên...
Mùa thu phố biển trời trong vắt, nắng rải tơ vàng trên nền cát dịu êm... Những con sóng nhấp nhô đùa giỡn tung bọt trắng xóa như trốn tìm. Một nhịp, hai nhịp, ba nhịp, những con sóng nhỏ mơn trớn, len lỏi nối tiếp dập dìu như muốn nói chơi thôi, đùa thôi, vui lên bạn ơi. Từng cơn sóng phía sau lại ùa tới như mời như gọi, như cổ vũ, như hưởng ứng. Những cơn gió nhẹ nhàng, đưa đẩy theo nhịp của các ngọn sóng nhỏ, đẩy đưa tiếp thêm sức mạnh vỗ về, mơn trớn, an ủi, hòa nhập vào từng cuộc vui. Sóng như trốn tìm, thoắt ẩn thoắt hiện như đôi mắt trong suốt, nhẹ nhàng của anh mỗi khi dỗ dành, thuyết phục người tình. Tâm hồn như lâng lâng, dạt dào niềm cảm xúc như mơn trớn cõi lòng, vỗ về sự cô đơn như đang chực chờ chiếm lấy tâm hồn nhỏ bé.
Từng ánh sáng lấp lánh chiếu rọi, tô điểm thêm nét đẹp của những ngọn sóng nhỏ như khoác trên mình một chiếc váy tự nhiên đính những hạt nước tinh khiết, trắng ngần. Một bộ váy của mẹ thiên nhiên như đang sà xuống, ôm ấp từng cơn sóng nhỏ. Hiền hòa, rộng lớn, công bằng, bao la như vòng tay của mẹ. Ầm ầm từng ngọn sóng cuốn xô bờ cát, ập ào vào từng ghềnh đá như nhắc nhở về sự giận dữ tích tụ trong lòng biển khơi bao la.
Ngoài biển, xa xa là những đàn cá uốn mình theo từng con nước, rào rào vút qua những rặng san hô đầy màu sắc, qua những ngọn rong uốn lượn theo nhịp nước quẩn quanh như vẫy gọi. Những chú cá đơn lẻ hờ hững, thảnh thơi như chả muốn tìm mồi. Dạo chơi, tung tăng như kiếm như tìm tri kỷ. Những con cá lớn tìm mồi quẫy mạnh những chiếc đuôi to lớn, phóng vút đi về phía những mục tiêu định sẵn. Một sự tập trung cao độ với ý chí và bản năng sinh tồn được mẹ thiên nhiên ban tặng. Những con cua lúc nào hai mắt cũng thẳng đứng, cảnh giác kiếm tìm nơi ẩn náu, con mồi nhỏ nhoi, những bàn chân thoăn thoắt lùi tiến, khuấy đảo những hạt cát nặng trĩu tung lên, hạ xuống như đưa đẩy tạo nên một khung cảnh nhộn nhịp. Những con cá nhỏ màu sắc sặc sỡ như khoe như kể về một quá khứ ấm no, lao vun vút vội vã qua từng khe đá, rặng san hô vàng nghệ. Từng đám hải quỳ như đang hòa mình vào bản nhạc giao hưởng, du dương, dập dìu theo tiếng nhạc, nhịp múa của đại dương bao la. Nhịp sống ấy hòa quyện như không thể tách rời, không thể chia ly và mãi mãi trường tồn theo năm tháng. Có lúc anh đã từng nói chỉ khi nào sóng thôi dạt dào, cá nhỏ ngừng bơi thì anh thôi nhớ, thôi yêu và ngừng không nghĩ về em nữa. Ôi! Biển ơi, sóng ơi có còn nhớ, có còn thương, có còn vương vấn về một hình bóng xa vời vợi. Hạnh phúc dễ kiếm, dễ tìm chỉ có thể trong ảo ảnh được tạo ra bởi ý thức chủ quan và những niềm cảm xúc bồng bột.
Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng nhạt nhòa chiếu qua từng đợt sóng cuốn xô bờ đá. Sóng như hững hờ, mệt mỏi nhưng vẫn từng đợt tiếp nối vỗ về bờ cát. Sóng vẫn đẩy từng lớp từng lớp bọt trắng như che, như muốn xóa đi màu xam xám mờ đục của bờ cát. Từng đợt nước dâng lên dạt dào rồi bất ngờ kéo xuống như vỗ về, chở che, thấu hiểu những niềm đau của cuộc đời, sẽ đến, sẽ đi, những gì còn lại chỉ còn là bờ cát mềm ướt đẫm.
Gió biển cũng nhẹ nhàng mơn man. Đã có lần dạo bước trên những con đường ven biển nghe mát rượi dưới đôi chân trần đang đạp trên nền cát, bỗng ngẩn ngơ với sắc xanh như ngọc của biển cả bao la. Kìa! hàng dương xanh đang rì rào kể những câu chuyện về thời xưa cũ và cả những bài ca trong gió thoảng đang hòa dần vào nhịp sóng biển khơi...
Nước biển lạnh hơn, bù đắp cho cái nóng nực của mùa hè đã qua, làm dịu đi những tâm hồn bị tổn thương, những vết thương lòng, những niềm đau giấu kín.
Nắng đã đổ chiều, từng đợt sóng như lấp lánh hơn được điểm tô bởi màu vàng của nắng. Gió nhè nhẹ thổi đem theo hơi ẩm cùng vị mặn ùa vào phòng tối, mình em ngồi đó nhớ về anh. Biển thu vẫn thế, vẫn như ngày nào mà sao lòng em cứ nôn nao, dao động theo từng đợt gió về, theo từng đợt nắng. Chia ly không phải là hết mà có lẽ chỉ là một cái kết mở đầu cho một tương lai của mỗi người. Mùa đông sẽ tới, nơi đó sóng biển cũng đổi thay, gió biển cũng khác hướng, nắng cũng ít hơn và gió thì chắc chắn là rất lạnh, lạnh như tâm hồn của một người cô đơn đang tìm quên, quên đi những quá khứ buồn, vui, hạnh phúc, ảo tưởng về tương lai. Tâm hồn em mong manh lắm, dễ đổ, dễ vỡ, luôn day dứt mỗi lần nhớ về anh. Nhưng không sao, em sẽ coi những kỷ niệm, những niềm hạnh phúc nhỏ nhoi mỗi khi bên anh như là giấc mơ. Bên em vẫn còn có biển, có những mùa thu và niềm vui thích mỗi khi được ngắm, được nhìn, được cảm nhận từ những vẻ đẹp tự nhiên. Biển cũng vậy và em cũng thế. Mãi mãi không thay đổi và luôn có niềm tin về một tương lai, về một hạnh phúc có thể kiếm, có thể thể tìm, có thể chờ đợi.
Gió sẽ mang em đi, nắng thu vàng sẽ che chở em, bờ cát mịn màng vẫn lưu dấu bước chân em. Từng con nước vẫn vỗ nhịp nhàng và từng đàn cá vẫn không ngừng quẩn quanh bơi qua kẽ đá. Trái tim em sẽ không ngừng thổn thức khi mỗi độ thu về.
Hà Nội, ngày 09 tháng 10 năm 2018
TS. Vũ Thị Minh Huyền