Cứ mơ

Thuở nào mắt biếc, tóc xanh Thả mây trôi giữa long lanh hẹn hò Ngẩn ngơ chết đứng con đò Ước mây gió vuốt ve bờ vai thon!


 

 

DẶN CON

Gia tài thừa kế của cha
Con ơi duy nhất có bà mà thôi!
Bà nay ngót chín mươi rồi
Lúc đau lúc ốm lúc thời nhớ quên!
Trở trời nhức mỏi bà rên
Các con nhớ phải ở bên giúp bà
Đấm lưng xoa bóp nhẹ mà
Nô đùa khe khẽ để bà nghỉ ngơi!
Răng bà còn mấy cái thôi
Thịt con nhai vỡ, cá thời gỡ xương
Người già đôi lúc ẩm ương
Nhẹ nhàng con nhé phải thương lấy bà!
Tảo tần vất vả nuôi cha
Giờ như chuối chín… mưa sa bất kỳ
Làm người có nghĩa có nghì
Nhớ lời cha dặn hãy vì … chớ quên!
CỨ MƠ
Thuở nào mắt biếc, tóc xanh
Thả mây trôi giữa long lanh hẹn hò
Ngẩn ngơ chết đứng con đò
Ước mây gió vuốt ve bờ vai thon!

Thế rồi thành “gái một con”
“Lá răm” lúng liếng vẹt mòn con ngươi!
Ngu ngơ nửa mếu, nửa cười
Âm thầm cứ tiếc cái người dửng dưng!


Cây muốn lặng, gió chẳng đừng
Duyên ai đứt gánh giữa chừng… buông tay!
Ỡm ờ… ngơ ngác mây bay
Câu thơ bốc cháy giữa ngày hanh hao!
Gót hồng, ba ngấn cổ cao
Cứ xô con sóng ba đào đáy tim
Thẫn thờ… thao thác cánh chim
Ngại “cành cong” chẳng dám tìm… cứ mơ!


TÊ TÁI

(Tặng ai không chồng!)

Gió mùa lùa rét vào Đông
Đành hanh bấc lạnh mênh mông đất trời
Bể dâu đau cuộc khóc cười
Ngẩn ngơ mây lạc xa vời… mộng du!
Nỗi niềm trong mắt trăng lu
Chênh vênh ngơ ngác mây mù đợi ai?
Bâng khuâng thao thức canh dài
Giọt yêu quên lối thiên thai… “quái chiều”!
Hoàng hôn se sợi nắng điều
Tủi thân khao khát cánh diều mộng mơ
Chăn mền ủ giấc ngẩn ngơ
Từ trong tê tái vu vơ… khóc thầm!