Chùm thơ của Lê Quang Định (Hà Nội)

Bàng bằng lăng sầu đông Lớp lớp lá úa vàng Thầm lặng rơi bên đường Mai chồi lộc tươi non Óng ánh lóng lánh gương Tàng xanh tre xanh trúc Lá ken dầy mầu lục Ướp sương muối đêm đêm Điềm nhiên đậu nguyên cành Chịu người tróc sạch lá Đau xé thịt lột da Đau nỗi đau trở dạ Sinh hạ mùa mùa hoa

 

 

 

THĂM  CHÙA  VÔ  VI

Núi, cứ để nguyên như núi
Cứ để nguyên
Lối mòn lên núi
Cửa núi nguyên như một tháp chuông thiền
Phật, cứ để nguyên y Phật
Cứ để vòm hang như một mái chùa 
Với rêu phong có tự ngàn xưa
Cứ để gió tự nhiên thỉnh chuông gõ mõ
Chuông sẽ ngân lời gió
Sinh linh nương gió tụ nơi này
Đời dẫu trời long đất lở đổi thay 
Chùa trên núi vẫn ngôi chùa trầm mạc
Phật vẫn điềm nhiên thiền
Và lời kinh tự gió bay xa
Niết Bàn 
Mặc bất công nghèo đói khổ đau


1/Vô vi nghĩa là để mặc mọi sự vật tuân theo lẽ tự nhiên,
Không phụ thuộc ,không ảnh hưởng,không vì nhân duyên 
mà  sinh khởi
2/Phật Giáo nguyên thủy xếp Niết Bàn vaò hạng vô vi


 

NGẤT  NGÂY HOÀNG  HÔN

Mới một lần ngắm Kiên Giang qua chin tầng mây
Trong ráng chiều thu bảng lảng khói sương bay
Bờ vịnh phía Tây cận kề Rạch Giá
Tầu ghe gối bến ngóng khơi xa
Mắt rồng mắt phượng thâu ngàn dặm
Biển thẳm trời trong nắng vỗ bờ

Toàn thị xã trong tầm nhìn hẹp
Khuôn viên bàn cờ cả dọc lẫn ngang
Đã mang dáng hình tương lai hiện đại
Xe người đi nườm nượp nối hàng

Ngợp mắt ruộng đồng tít tắp tươi xanh
Cò mỏi cánh chiều nắng hong hanh
Phù sa mỡ màng sông ngòi giăng mắc
Mùa thóc tràn kho,tôm cá đầy khoang

Từ hẹn đưa anh về quê em Kiên Giang
Kiên Giang thành nỗi niềm khao khát
Động lòng quê kẻ bao năm phiêu bạt
Tìm chốn bình yên neo đậu cuối đời

Đằng Giang Kiên Giang cách trở xa xôi
Anh nguyện cùng em đón những mùa gió chướng
Nguyện cùng em ngất ngây hoàng hôn tiễn mặt trời
dần khuất trùng dương
Gió thuận chài quăng hối hả trăng tà



 

THÁP CỔ

Những viên gạch ngàn năm mòn mỏi
Những vương chiều điện đài thành phế tích
Lắng hồn tháp cổ hiện nguyên khôi
Sinh cùng Tháp Chàm, thiếu nữ chăm đằm mình trong vũ khúc

Phơi phới tình xuân vòng tay, bước chuyển bờ môi khóe mắt
Ánh xạ một thời non nước dân Hời
Mê mẩn xưa sau, bao thế hệ mọi nẻo trời 
Ngỡ đương vui mùa lễ hội

Khách viễn du ngước ngắm khuôn hình phù điêu chạm đáp
Ngẩn ngơ hoài từng đường nét hoa văn
Tâm trí nghệ nhân lẩn khuất sâu khoảng  lặng
Để muôn đời suy ngẫm băn khoăn




CÂY   MAI  MÙA  ĐÔNG

Bàng bằng lăng sầu đông
Lớp lớp lá úa vàng
Thầm lặng rơi bên đường
Mai chồi lộc tươi non
Óng ánh lóng lánh gương
Tầng xanh tre xanh trúc
Lá ken dày mầu lục
Ướp sương muối đêm đêm
Điềm nhiên đậu nguyên cành
Chịu người tróc sạch lá
Đau xé thịt lột  da
Đau nỗi đau trở dạ
Sinh hạ  mùa mùa hoa


TẤM ẢNH

Áo liền váy manh dơn
Đường chỉ buột đứt 
Mầu hoa biến mất
Giấu vào thời gian

Ngồi bệt thềm ngang
Chân trần vắt chéo
Tay chống nạng
Tay để lòng
Chớm lộ đường cong

Lọn tóc kẹp lửng
Không chải
Không rối
Bao giờ liễu thu

Mắt to nhìn thẳng
Không quầng sáng tối
Buồn vui giận dỗi
Bình thản giầu sang
Chợ đời mây khói

Hồn như hồ xuân
Sương mai bảng lảng
Chưa lần xao động
Chưa là gió lộng
Ai rồi bâng khuâng?

Sao qua mười hai bến đục
Lênh đênh định mệnh con đò
Cánh cò dạt trôi dông bão
Tìm đâu bế nước mười ba…



CŨNG  PHẬN  NGƯỜI


Cưa không đứt
Đục không suốt
Cái vai cái lưng
E cổ chịu đựng

Nghỉ hay làm là may hay rủi
Thiên hạ tiếm quyền

Ăn đầu ghế
Xuất ăn bèo bọt
Mẩu mì khô
Vừa ăn vừa gật
Vừa ăn vừa phê

Một giọt máu rơi
Hai giọt máu rơi
Nổi chìm …quên lãng
Biệt tăm cội nguồn

Ai đó đập vai gọi tên…
Ngớ cả người…
Vô thức

Đống Mác Cầu Dền Cầu Giấy
Long Biên ô Quan Trưởng Tây Hồ…
Tùy 
Tự do…

Tự do?
An ninh gom về trụ sở
Đêm qua  đại hàn