Tôi là Nguyên. Tôi sống ở lan can tầng bốn. Năm nay tôi mười ba tuổi. Và người ta nói tôi đáng thương. Nhưng tôi không hiểu được lý do vì sao mọi người bảo tôi như thế. Vì tôi đâu có đáng thương. Đáng thương vì tôi sống trên lan can tầng bốn của một ngôi nhà bé như bao diêm nhưng lại cao ngất ngưởng mười bảy tầng ư? Không phải rồi. Tôi sống ở lan can tầng bốn. Lan can ở phía sau lưng của ngôi nhà. Từ đó tôi có thể nhìn thấy được nhiều thứ mà những người ở tầng ba sẽ quá thấp để biết tới, còn những người ở tầng cao hơn lại thấy điều tuyệt vời của tôi là chấm nhỏ như quả cà pháo muối! Họ không thể cảm thấy tôi đáng thương vì hằng ngày tôi nhìn thấy những điều đó, những điều như thế này…
Ngay đối diện ngôi nhà của tôi là một trường đại học bé tí teo. Ngôi trường có bốn tầng với những chiếc mái ngói vàng sậm, xếp chồng lên nhau đều đặn như một lớp vảy cá hoàn hảo. Nhờ nó mà Bố tôi đã không mất nhiều thời gian để chỉ cho tôi biết lớp da của nàng tiên cá trông như thế nào. Chỉ tiếc chưa bao giờ tôi được chạm tay vào lớp da kì lạ trên nóc ngôi trường ấy. rồi một ngày nào đó, khi đôi chân tôi vững hơn, tôi sẽ tự đi đến đó, hoặc thậm chí tôi sẽ bay lên để sờ vào những cái vảy cá màu vàng sậm kia. Một cảm giác tuyệt diệu đang đến với tôi khi tôi mơ về cái chạm tay thật sự, thật sự trong giấc mơ của tôi ấy.
Tầng trên cùng của ngôi nhà ấy hơi cao so với tầm mắt của tôi, nhưng không sao cả, vì tôi có thể nhìn thấy tất cả những tầng còn lại. Và vì thế tôi biết ngay rằng, đêm đêm, trên tầng bốn nhỏ bé của ngôi nhà, phải, cái gác xép nhỏ hẹp và nhọn hoắt như một chiếc kem ốc quế lật ngược ấy có tiếng đàn. Đôi khi tôi còn nghe thấy cả tiếng hát khe khẽ, trong nhưng ấm áp. Tất cả chỉ có thể hiện ra lúc tôi mơ màng ngủ, nhưng chưa ngủ hẳn. Tôi nghe thấy chính xác những gì đã vọng ra, bởi nơi tôi ngủ là lan can tầng bốn, và không bao giờ Bố tôi đóng của phòng. Bố cũng đồng tình với tôi khi tôi muốn ngắm những vì sao buổi sớm chạy trốn cùng đêm tối và nhìn mặt trời ngủ quên không kịp về nhà trên ngọn cây bàng cổ thụ.
Bố đáng yêu lắm. Mẹ thì cũng yêu tôi, nhưng Mẹ không yêu tôi theo cách của Bố. Mẹ thường gởi cho tôi những món quà đặc biệt vào những ngày rất đặc biệt. Ngày sinh nhật lần thứ mười của tôi, Mẹ đến thăm tôi nhưng tôi thật ngốc vì đã không thức được để đón Mẹ, mặc dù Bố đã báo trước là đêm nay, lúc một giờ Mẹ sẽ tới thăm tôi, và Mẹ sẽ mặc chiếc váy màu vàng mà Mẹ đã mặc khi phải xa Bố con tôi một thời gian để đi tới nơi nào không rõ, tôi chỉ biết nơi đó có những em bé không bao giờ được chải đầu. Mẹ đến đó để chải đầu cho các bạn của tôi. Bố bảo, lúc đầu Mẹ tôi chỉ định ở lại đó một năm, rồi sẽ về chải đầu cho tôi. Nhưng các bạn biết đấy, tóc chúng ta càng ngày càng dài, đặc biệt là mái tóc vàng hoe của tôi cũng dài tới vai rồi đấy. Ngày nào tôi cũng được Bố gội đầu và chải đầu cho, nhưng tôi vẫn thấy nó rất chóng rối bù lên. Mẹ thương các bạn, nếu Mẹ đi sẽ không có ai chải đầu cho các bạn nữa. Vì vậy tôi quyết định gởi thư cho Mẹ và bảo với Mẹ, tôi sẽ tự chải tóc và sẽ nhờ Bố tết thành nhiều lọn thật đẹp, nên Mẹ cứ yên tâm để chải tóc cho các bạn. Tôi nhớ Mẹ rất nhiều, và tôi luôn luôn nhờ Bố tôi nói với Mẹ điều đó. Hằng ngày, lúc Bố đi làm và hôn tạm biệt tôi, tôi luôn hôn Bố hai cái, và Bố hiểu tôi muốn Bố chia cho Mẹ một trong số đó. Bố lúc nào cũng là người tuyệt vời nhất, tất nhiên là sau Mẹ, vì Mẹ không chỉ chăm sóc cho mỗi mình tôi như Bố, Mẹ phải chăm sóc cho rất nhiều bạn, thậm chí mái tóc của các bạn còn dài hơn cả mái tóc của tôi. Bố luôn bảo vậy trước khi đi làm, khi tôi nhìn Bố với ánh mắt âu yếm.
Sáng hôm sau, lúc tôi tỉnh dậy và nhớ ngay là tôi đã quên một điều gì đó, nhưng không thể nhớ được đó là điều gì, thì tôi chợt nhìn thấy trên giường của tôi có một túi nhỏ xinh xắn màu vàng. Tôi nhớ ngay là tôi đã không thức được để đón Mẹ. Chắc chắn Mẹ đã đến thăm thôi, đã vuốt tóc tôi và khe khẽ hát cho tôi nghe những bài hát mà đêm đêm Bố tôi vẫn thường hát khi tắm cho tôi. Chắc chắn Mẹ đã mỉm cười và chải đầu cho tôi, chắc chắn Mẹ đã hạnh phúc khi thấy mái tóc tôi dài tới vai rồi. Trong chiếc túi là một chiếc lược màu vàng đáng yêu có khắc hình một ngôi sao màu tím. Mẹ muốn tôi tự chải đầu cho mình đây mà. Từ đó tôi đã tự chải đầu cho mình. Chưa bao giờ tôi biết việc chải đầu lại khó khăn đến thế. Nhưng rồi tôi đã làm được. Bố ôm tôi vào lòng rồi dụi dụi cằm vào mái tóc tôi. Hình như có một hạt mưa lọt qua trần nhà và rơi vào mắt Bố. Bố vẫn thường bảo thế khi thi thoảng Bố ôm tôi, và mắt Bố thì đầy những nước.
Tôi là Nguyên. Tôi sống ở lan can tầng bốn. Năm nay tôi mười bốn tuổi. Và người ta nói tôi đáng thương.
Có lẽ vì tôi không nói được. Nhưng thực sự tôi không hiểu tại sao như thế lại đáng thương? Tôi thấy mình chẳng cần đến tiếng nói. Bên cạnh tôi có ba người. Bố tôi. Chị Ỉn. Và em Chim Sâu.
Bố tôi không cần nghe tôi nói, Bố chỉ cần nhìn vào mắt tôi và hi hữu lắm Bố mới cần nhìn vào đôi tay của tôi để biết tôi muốn gì. Lúc Bố đi làm về, đúng mười một giờ hai mươi mốt phút là Bố gõ cửa. Chiều, Bố làm việc với chiếc máy vi tính rất to và bí ẩn ở nhà. Lúc đó tôi sẽ chạy ra mở cửa cho Bố. Nhưng tôi luôn luôn phải mất năm phút để Bố có thể vào nhà. Những lúc đó tôi thấy thương Bố lắm, vì Bố phải xách túi và đồ ăn đứng đợi rất lâu. Bố kể, những con đường đã làm Bố rất mệt và đói, vì thế Bố không thể về nhà với tôi sớm hơn. Tôi thấy bực mình vì sự chậm chạp của tôi, nhưng Bố biết điều đó. Và vì thế chưa bao giờ Bố cáu kỉnh mà luôn khen tôi thật nhanh nhẹn và giỏi giang. Tôi biết mình rất ngoan và rất giỏi mà. Bố cũng biết mỗi tối tôi thích ngắm nhìn những vì sao, những cái cây màu đen xào xạc, xào xạc. Nên Bố đã không bao giờ đóng cánh cửa gỗ màu vàng đáng yêu. Sau một hôm tôi bị cảm, Bố đã mang về một tấm kính màu xanh nhạt. Tôi không cảm thấy có vấn đề gì về chuyện này, ngược lại tôi còn cảm thấy thích thú khi qua tấm kính màu xanh, mọi thứ đều khác hẳn, buổi trưa trời màu xanh, buổi chiều thì hình như có màu hơi tim tím, buổi tối tuyệt nhiên không có màu gì, nhưng khi ánh trăng lên khỏi tầng bốn của trường đại học, thì tôi nhận ra buổi tối có màu vàng như màu bộ váy của Mẹ. Bộ váy màu vàng như tôi đang mặc. Tôi lại nhớ Mẹ và những lúc đó, trong mắt tôi cũng có những hạt mưa bay vào, thật lạ là những lúc đó, những hạt mưa ngoài trời đã bị Bố nhanh chóng đuổi đi hết. Bố thật tuyệt vời. Bố biết tôi cần một người bạn, nên từ ngày tôi phải ở nhà một mình cả buổi chiều nữa, Bố đã mang em Chim Sâu về cho tôi. Bố bảo, Mẹ em Chim Sâu cũng phải đi hát cho các em bé nơi Mẹ đang chải đầu nghe, vì thế em Chim Sâu cũng rất buồn. Em Chim Sâu cần một người bạn. Tôi rất vui vì ở đó, Mẹ tôi cũng có một người bạn tốt bụng và đáng yêu như em Chim Sâu, vì thế tôi quyết định sẽ thật tốt với em Chim Sâu, chắc chắn em ấy và tôi cũng sẽ vui như Mẹ của tôi và Mẹ của em ấy.
Em Chim Sâu cũng không cần tôi nói gì, em ấy biết tôi thích nghe em ấy hát, và ngày nào em ấy cũng hát. Tiếng hát của em ấy ngắn, nhanh nhảu và vui vẻ. Tôi thích tiếng hát như thế, bởi em ấy bé thế kia, nếu mà hát tiếng hát thật dài thì chắc mệt lắm. Em ấy luôn luôn ngắm nhìn mái tóc vàng hoe của tôi trước khi hát. Bao giờ cũng thế. Tôi biết em ấy đang muốn giới thiệu với tôi là em ấy sắp hát bài gì, muốn gửi tặng ai, và bài hát của em ấy sẽ bay đi đâu, tôi hiểu những điều đó. Có lúc em ấy nói giờ này đang là mùa đông, em ấy muốn hát để gọi ông mặt trời lên, đuổi những cơn mưa rả rích và u ám đi xa thật là xa. Mưa sẽ làm mái tóc của các bạn nơi Mẹ chúng tôi làm việc ướt sũng và các em đôi khi còn bị cảm. Có lúc em ấy nói em ấy đang nhớ Mẹ của chúng tôi, và em ấy hát cho Mẹ của chúng tôi biết rằng ở đây chúng tôi rất vui và hạnh phúc, chúng tôi luôn khỏe mạnh và nghe lời Bố. Em Chim Sâu thì luôn luôn ăn hết phần ăn của mình ở trong bát thức ăn, còn tôi nhiều khi còn đòi ăn thêm cả những que kem mát lạnh. Những lúc như thế Bố tôi rất vui. Bố khen cả hai chúng tôi đều đã là người lớn và là những người lớn thật đáng yêu. Tôi và em Chim Sâu của tôi nhìn nhau cười thú vị. Bố cũng cười thật lớn, Mẹ chúng tôi chắc chắn cũng đang cười, chắc chắn thế. Tuyệt nhiên, những lúc như thế này, mắt Bố lại không có mưa bay vào. Chỉ có em Chim Sâu là sẽ sung sướng cất tiếng hát thật cao, tiếng hát em bay vào không trung, làm cho các vì sao như sáng hơn, và mắt Bố rất giống những vì sao ấy.
Tôi là Nguyên. Tôi sống ở lan can tầng bốn. Năm nay tôi mười lăm tuổi. Tôi không đi được. Và người ta nói tôi đáng thương. Tôi không biết vì sao người ta lại bảo tôi đáng thương. Chẳng lẽ lại bảo tôi đáng thương vì tôi không đi được? Chắc chắn không phải vì lý do đó rồi. Nếu tôi đi được, tôi đã không ở nhà cả ngày, ngồi ở lan can và nhìn ra sân thượng trường đại học phía đối diện. Và nếu thế, tôi đã không được gặp chị Ỉn đáng yêu.
Chị Ỉn da trắng lắm, tôi thấy vui vì tôi và chị trắng như nhau, tôi vui vì tôi giống chị. Tôi muốn có một người giống tôi để làm bạn. Em Chim Sâu thì tốt bụng nhưng em bé tí tẹo. Bố thì da đen ơi là đen, Bố lại cao lớn. chị Ỉn thì lại khác. Chị cao bằng tôi. Tôi đoán thế vì mỗi lần phơi quần áo lên dây chị đều phải kiễng chân, nhìn rất buồn cười. Chị Ỉn tóc cũng ngắn như tóc tôi. Nhưng tóc chị lại đen, không vàng như tóc tôi. Tôi rất buồn vì tôi không được giống chị nữa. Nhưng một lần, tôi thắc mắc với Bố, tôi giơ giơ mái tóc vàng hoe của mình lên và chỉ vào chị Ỉn, Bố hiểu tôi muốn nói gì. Vậy là Bố gọi chị Ỉn, chị ngoảnh lại và mỉm cười. Hôm sau chị lại ra sân thượng. Chị gọi tên tôi. Tôi sung sướng và thật hạnh phúc khi chị biết tên tôi. Đó là một phép màu. Từ đó chị bảo chị muốn nói chuyện với tôi, vì chị rất quý tôi. Tôi vui lắm. Hằng ngày chị lại đứng nói chuyện với tôi từ lúc chín giờ tối cho đến lúc em Chim Sâu ngửa cổ lên trời và gọi những vì sao đi ngủ. Tôi chẳng bao giờ buồn ngủ, nhưng chị bảo chị còn phải học bài, chị phải viết những câu chuyện thật hay để gửi tới nơi Mẹ tôi đang làm việc. Các bạn của tôi nơi ấy không được nghe kể chuyện như tôi, các bạn ấy rất buồn, vì thế Mẹ tôi ở lại. Tôi nói với Mẹ là tôi không buồn, tôi nhớ Mẹ nhưng ở đây tôi rất vui vì có em Chim Sâu hát cho tôi nghe, vì có Bố luôn ở bên tôi, và vì có chị Ỉn đáng yêu luôn kể cho tôi nghe về những miền xa xôi, nơi Mẹ chúng tôi đang ở, ở đó có những dòng sông lớn, có những hạt mưa không bao giờ rơi xuống đất và có những bình minh thật dài. Ở đó con người ai cũng giống tôi, họ không biết đi, họ đến nhà nhau bằng những đôi cánh nhỏ xíu, họ không bao giờ cất tiếng nói mà ngày ngày hát cho nhau nghe những bài hát lạ kì như em Chim Sâu vẫn thường hay hát…Chị Ỉn hứa sẽ ghi lại những cuộc nói chuyện của cả bốn chúng tôi và gửi tới Mẹ chúng tôi ở, cùng những câu chuyện thật hay của chị.
Tôi là Nguyên. Tôi sống ở lan can tầng bốn. sáng nay tôi tròn mười sáu tuổi. Nhưng sáng nay tôi không thấy người ta nói tôi đáng thương nữa. Những người bạn của Bố đến rất đông. Những người bạn của em Chim Sâu cũng bay đến rất đông. Chị Ỉn cũng không còn bận học nữa, hình như hôm nay là ngày chị nhận bằng tốt nghiệp đại học. Những câu chuyện của chị đã được gửi tới nơi sau một hành trình dài, rất dài. Chắc chắn với giọng đọc ấm áp của Mẹ và tiếng hát phụ họa của cô Chim Sâu, những câu chuyện sẽ làm cho các bạn của tôi nơi đó hết buồn. Bố nghỉ làm, Bố ở nhà và bế tôi đi tắm. Những hạt mưa không biết ở đâu rơi vào mắt Bố rất nhiều. Tôi hỏi, nhưng Bố không trả lời, hình như Bố không nghe thấy. Em Chim Sâu và các bạn của em ca bài ca thật buồn đuổi những hạt mưa đi. Nhưng mắt Bố vẫn đầy nước. Bố cho tôi nằm vào một chiếc giường mới và kỳ lạ. Tôi thấy thật thích thú vì chiếc giường trắng muốt và cài đầy những bông hoa cúc cũng trắng muốt. Tôi được chị Ỉn cài cho một chiếc nơ hồng, chị chải tóc cho tôi bằng chiếc lược của Mẹ. Mọi người đưa tôi đi, con đường Bố vẫn ngày ngày làm Bố mệt mỏi đúng là thật dài. Mọi người nhìn tôi và tất cả đều mỉm cười. Những bàn tay vẫy vẫy và tiếng hát trong veo nhưng ấm áp cất lên. Phải rồi, đó là tiếng hát trên tầng bốn, tiếng hát ấy cất lên từ miệng Bố, và cây đàn trên tay Bố, ngày nào vẫn lặng im treo trên tường giờ rung lên. Tiếng đàn của Bố thật hay, và từ trong những tiếng trong veo ấy, tôi và em Chim Sâu bay lên, bay lên. Chúng tôi đang được đến nơi mà Mẹ chúng tôi đang chải tóc. Mái tóc vàng của tôi chưa bao giờ rực rỡ như vậy, nó tan ra thành những tia nắng mặt trời…
Tôi là Nguyên. Tôi sống ở lan can tầng bốn của một ngôi nhà bé như bao diêm nhưng lại cao ngất ngưởng mười bảy tầng cùng Bố và một em Chim Sâu bé nhỏ…