Hương bồ kết
Hắn loạng choạng bước đi trên bờ ao trước nhà. Người ướt nhũn, đầy bùn đất bởi có lẽ hắn ngã ở đâu đó. Hắn say rượu, lưng hắn đầy máu vì bị người ta đánh, miệng lèm bèm “Méo cho tao ăn, thì về nhà tao thịt vịt, ngại chó gì.”
Tác giả Lê Thanh Dung
Hắn gọi to “Thằng Lâm đâu, bắt vịt về đây cho tao!”
Bởi thế tiếng chó con sủa trong nhà vang lên, hắn đánh chó kêu ăng ẳng “Mày phản chủ à, con chó này?”. Hắn kéo cửa, nhưng nhà tranh vách nứa, cửa nhà bung ra. Chó con thật đáng yêu, nhưng lúc này nó đang cong đuôi núp vào bụng chó mẹ.
Hết gây sự với chó, hắn lại nhớ ra mình đang muốn bắt vịt. Đến khi chiều tối, thằng Lâm đi học về, cả đàn vịt tám con thì ba con đã trên đĩa, ngon lành. Hắn ngồi nhấm rượu trên chõng tre. Con chó cái bị xích dưới chân chõng, cụp đuôi kêu ử ử và có vẻ gầm gừ.
“Mày đẻ làm gì nhiều, khó nuôi, tao đẻ có một thằng thôi. Ừ… mày ừ hả, đồ con chó? Phải vâng! Hợp ý tao, chỉ đẻ một con.”
Thấy con trai về, hắn không ngồi nói chuyện với súc vật nữa mà kéo cậu con trai độc nhất của mình lên chõng “Lên đây con, ăn tối với bố”. Nói là vậy nhưng hắn ép thằng con uống rượu, khiến mặt Lâm nhăn nhó, bật khóc. Thằng bé mới chỉ học lớp một, thân hình còm nhom vì thiếu máu. Ông bố thì không vậy, hắn vạm vỡ vì công việc nặng nhọc trên núi rừng. Bình thường hắn vẫn đi chặt nứa trong rừng rồi đem đi bán dưới xuôi. Giờ là mùa cà chua, người ta mua nứa dèo nhiều, nên hắn ham việc lắm. Tuy nhiên lúc nào hắn cũng về nhà với bộ dạng say.
Mở mắt ra vào buổi sáng, hắn tỉnh rượu, hiền khô. Mũi hắn hít hà hương bồ kết dịu dàng, vợ hắn nằm cạnh, mặt mày bầm dập vì bị đánh. Hắn cố nhớ đêm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ mang máng rằng vợ hắn chửi về chuyện làm hỏng cửa nhà, sau đó hắn dậy vợ biết phải nhỏ nhẹ nghe lời.
Mỗi buồi chiều hắn đi làm về, số tiền bán nứa dèo như đã tan thành thứ chất cồn trong chai, hắn tu rượu ừng ừng như nước lã, chỉ khi nào thật sự đủ rượu hắn mới ngấm say và say rất lâu.
“Mày lại phải chủ à?”. Hắn chửi, mà chó con thì đâu biết thế nào là phản chủ. Còn hắn thì khác hoàn toàn lúc bình thường. Hắn chỉ đá một cú, chú chó nhỏ đã bay từ trong sân ra bờ ao. Hắn không đòi thịt vịt. Chắc hôm nay hắn được ăn gì đó ngon lành, món mà hắn thích… Hắn ngồi dựa vào cánh cửa mới, tu chai rượu, chẹp chẹp miệng, rồi hắn lại muốn thịt vịt làm mồi nhấm rượu.
Trước mắt hắn, chó mẹ càm chó con về ổ, vừa nằm cạnh vừa liếm lông chó con, họng rên ư ử thương tiếc. Bởi vì, cún đã rời xa chó mẹ mãi mãi, không còn chạy nhảy, hay sủa vang nhà như thường thấy nữa.
Hắn chẳng động lòng, lại thịt vịt và xích cổ chó mẹ lên chân chõng để hàn huyên tâm sự.
Ngoài thềm, thằng Lâm đã về từ lúc nào, nó đang ôm cún con vào lòng, khóc không thành tiếng. Lâm sợ khóc to, bố sẽ bắt nó uống rượu như lần trước.
“Lâm, sao chó con lại chết thế này?”
Chị Tuyết đi làm về, đoán ngay ra chồng mình. Vốn không cam chịu, chịu lao vào nhà nói lý lẽ với chồng. Nhưng bản thân phụ nữ chân yếu tay mềm. Chị chỉ đôi co được một lúc thì hắn đánh thập tử nhất sinh, chẳng có hàng xóm làng giềng biết đến. Giá như có ai đó biết đến chuyện này, hắn sẽ không thể làm gì chị Tuyết.
Sáng sớm hắn thức dậy ngoài bờ ao mà chưa nhớ ra điều gì đã khiến hắn điên rồ như thế. Hắn đã tỉnh rượu, hiền khô. Hắn về trước hiên ngồi tận hưởng bầu không khí trong lành.
Thấy chó mẹ đang liếm láp bộ lông bông xốp của cún con, hắn đưa tay vẫy vẫy “Cún con, mau lại đây nào!”
Không thấy cún động cựa gì, hắn bước tới nhìn, thì chợt nhớ ra cún nhỏ đã lạnh ngắt, ruồi bay quanh như múa. Hắn ngoảnh nhìn vào phòng, chỗ vợ con mình đang nằm in lìm giữa nhà. Phải chăng hắn đã nhận ra được một điều gì?
Đột nhiên, hắn dập đầu xuống sân, nền đất chai cứng cũng đủ làm trán hắn tím lại. Hắn lao vào nhà ôm người vợ, khóc tức tưởi.Đêm qua, không có ai ngăn cản hắn làm việc tội lỗi đó.
Tiếng khóc làm con trai hắn tỉnh giấc. Vừa tỉnh, thằng bé đã cuống cuồng gọi mẹ, những giọt nước mắt ngắn dài mau chóng lăn trên gò má gầy guộc của nó.
Vợ hắn đã vĩnh viễn lìa xa cõi đời này.
Và hương bồ kết trên tóc kia, vẫn thoang thoảng quanh nhà!.