Nốt ruồi nâu nơi ấy....

Giang khóc tiếp... Từ đây, Trường luôn mang theo nỗi nghi ngờ ám ảnh, không thể nào giải thích được, mặc dù Trường rất tin Giang không phản bội. Giang thì một nỗi oan khiên dày vò, tổn thương quá lớn, không gì lấp đầy được, đành chôn chặt trong lòng. Nỗi đau chia về hai phía, thành chuỗi dài chưa hồi kết. Vũ Long tung trò này vào thời điểm này, làm cho Trường và Giang bảo vệ tốt nghiệp, kết quả đều xuống thấp một nhịp.


Ảnh minh họa

 

 

 

NỐT RUỒI NÂU NƠI ẤY...

 

Truyện ngắn của    Lê Hữu Bình

 

 

Từ năm thứ 3 Giang mang lòng yêu Trường, mối tình trong trắng của sinh viên, duy chỉ có cái nghèo xuyên vào giữa cặp đôi này. Không thiếu kẻ thích Giang, luôn tìm cách tiếp cận rình rập tấn công. Cả hai đều phải khéo léo chống đỡ trước những trào lưu thực dụng, sống thử háo sắc. Lắm kẻ ghen gọi đó là cặp tình lệch, Trường thương binh nhà nghèo.

Tốt nghiệp, thời gian đang dần tới, với sự giàu có và cố bám đuổi, Vũ Long vẫn không thể nào chinh phục được Giang. Hắn ta bắt đầu chơi thối, bằng cách tìm mua một thiết bị cho công chuyện hắn cần. Hôm nay hắn vận áo bờ lu giông thụng đến chỗ Giang chơi như thường nhật. Lát sau Vũ Long vào tô lét khá lâu, thấy muộn Giang hỏi, Vũ Long trả lời từ trong công trình phụ:

- Anh lâm râm đau bụng, hình như bị táo.

Một lúc sau Long xối nước, cứ như người vừa đại tiện, đi ra nét mặt dễ chịu. Giang lấy dầu gió đưa cho hắn tự xoa vào rốn. Điện thoại rung Giang nhấc máy, thấy Giang nói với ai đó: ‘‘Ừ, có anh Long qua chơi, chiều mày mới về hả? Được, tắm xong tao giặt luôn bộ quần áo cho cả, về nhớ mua mấy con rô để tối rán, thứ 7 mà.’’. Vũ Long đoán ngay ra, đấy là cô bạn cùng ở với Giang đi chơi điện về. Sau đó Giang để điện thoại xuống đầu giường. Có tiếng gọi ngoài ngõ, Giang nói vội:

- Anh ngồi chơi, em ra ngoài kia chắc cô bạn nào cần hỏi việc gì.

Đoán là Giang đủ thời gian trò chuyện, chỉ cái lông gà thôi mà hai bạn nói với nhau không dưới chục phút, sinh viên ấy mà. Vội nên Giang để luôn điện thoại ở giường, Vũ Long cầm ngay, mở mục nhắn tin. Y viết: ‘‘A. V. Long yêu, Để em thư thư, có thời gian dứt điểm với a. Trường. Chấp nhận lời thỉnh cầu của anh… em Giang’’. Sau đó, Long bấm gửi đến chính máy của mình. Rồi xóa tin trên máy gửi, vừa xong Giang về, thật hú hồn. Nghe tiếng tút ở máy Long, Giang bảo hình như anh có tin nhắn. Long đưa máy bật xem, giả vờ:

- Mẹ, thằng bạn lại mời nhậu đây, anh xin phép về tối đến.

Chiều tối, Long lại đến mua rất nhiều thức ăn, bạn của Giang cũng về. Vũ Long lẻn vào tô lét rồi ra nhanh, khẩn trương mở cốp xe vờ lấy thêm mấy thứ trong đó và ở lại ăn cơm cùng hai bạn... Hai tuần nữa là bảo vệ tốt nghiệp, Giang đang nắn nót đưa nét vẽ bút chì đen cuối cùng vào bản vẽ nguyên lý động cơ và đóng xong quyền thuyết minh khá dầy. Biết được cô bạn gái ở cùng Giang đi vắng. Vũ Long cưỡi con Đailân đỏ đun mới thay, đến thẳng chỗ Giang. Giang mở cửa, nói:

- Anh thông cảm em đang bận mấy việc chót...

Long cười và cứ bước thẳng vào nhà:

- Anh đâu rỗi, chả lẽ không đến thăm em yêu được à.

- Nói lại đi, em yêu nào ở đây?- Giang khự lại.

Miệng nói, tay Long kéo cửa chốt vào, liền ôm gì lấy Giang. Giang giẫy dụa, đẩy vào mặt Long:

- Ông không bỏ ra, tôi hét toáng lên bây giờ, các phòng đổ xô sang. Ông liệu còn đủ tư cách là sinh viên được bảo vệ tốt nghiệp nữa không?

Long hôn vội vào má, rúc mặt vào ngực Giang cho đỡ cơn, rồi từ từ buông ra. Nói đến không được bảo vệ tốt nghiệp hắn cũng sợ, vì vậy đành chịu. Giang mở cửa cho sáng sủa ngồi vào giường, vuốt lại mái tóc. Vũ Long nói:

- Biết là đơn phương mà anh không thể thôi được. Bây giờ nói thẳng nếu Giang không chấp nhận, anh sẽ công bố mọi người biết, kể cả Trường. Cái lão chân rưỡi, cũng đòi yêu à. Đũa mốc chòi mâm son, cản đường ta.

- Công bố gì? vớ vẩn, tôi không tố cáo hành động sảm sờ của ông vừa rồi thì chớ, làm trò...

- Xem đây- Vừa nói, Long vừa mở mục nhận tin nhắn của máy ra. Rõ ràng có đoạn: A, V. Long yêu! Để em thư thư, có thời gian dứt điểm với a.. Trường. Chấp nhận lời thỉnh cầu của anh… em, Giang. Số máy người nhắn đến đúng số máy di động của Giang, đọc lại lần nữa không nhầm. Giang choáng mặt, tâm trạng rối tung:

- Tôi chưa bao giờ nhắn cho ông dù chỉ một dấu chấm, bịa đặt, đồ vô liêm sỷ.

- Không nhắn mà lại có trong máy này à, chưa thấy nguyên lý nào mà anh tự nhắn cho mình được.

Giang tựa người mất hồn, đang cố lục lại trí nhớ xem có lúc nào mình lỡ trêu đùa đó không! không, hoàn toàn không. Đương lúc Giang tư lự bần thần, Long bồi thêm:

- Anh nhìn rõ nốt ruồi son nâu, bằng cái hạt đậu đen bên phải sát đùi non của em, chiêm ngưỡng mấy lần rồi nhớ quá đi mất.

Giang chột dạ che ngay lấy vị trí ở quần mình mà Long vừa nói, trố mắt:

- Nói láo, ngươi đồ bịa chuyện, về đi, cút cút, thằng khốn nạn thằng mắt lươn.

Vừa hét Giang vừa đẩy Long ra khỏi phòng. Vẩn chần chừ, hắn cười nham hiểm:

- Không yêu đây, đây sẽ chuyển hết các thông tin này cho tay Trường.

Long lùi ra cửa, mấy bạn sinh viên cạnh đó nghe to tiếng đều túa sang xem. Vũ Long chữa thẹn:

- Không sao đâu ạ, Giang nhà tôi hôm nay tự nhiên dở chứng…

Giang im lặng kéo cửa phòng lại, mặc cho mấy người đứng nhìn. Sau đó vào ngay công trình phụ đóng cửa bật điện, cô tuột mọi thứ sờ tay kiểm tra lại… Đúng thật. Nốt ruồi nâu to ngang cái hạt đậu vậy, lâu nay mình vẩn biết nhưng không để ý kỹ, Vũ Long nói đúng. Giang ra ngoài buông thẳng mình xuống giường, nức nở... Vũ Long, mi là thằng đểu ta chưa bao giờ cho mi chạm tới gấu quần ta, tại sao mi lại biết cái nốt ruồi đắc địa đó kia chứ. Mi hóa con rận con bọ từ khi nào? Anh Trường, em khổ lắm! em không làm, không cho mà tự dưng mang lỗi với anh lớn quá. Giang gục mặt, nước mắt loang tràn ra gối. Thông tin đến tai Trường, vị lớp trưởng gầm lên: “Con phản bội”. Đang tất bật với đồ án mấy hôm nữa bảo vệ, Trường mượn xe máy đến ngay nơi Giang trọ. Thấy Trường mặt sầm sầm, Giang đoán không lành. Cô bạn gái cùng phòng biết ý, xin phép ra ngoài. Trường bế Giang vào lòng và bảo:

- Em cho anh xem kỹ chỗ này?

Vừa nói Trường vừa xem bằng được bên trong quần ngủ, mà Giang cũng không thể nào giữ được. Đúng thật rồi, cái nốt ruồi son nâu to ngang hạt đậu rành rành đây, thằng Vũ Long đã là chủ nhân trước mình. Trường buông và ẩy Giang ra bên:

- Cô giải thích thế nào về cái nốt ruồi này và thằng Vũ Long…? Tin nhắn của cô vào máy hắn cô yêu hắn? Giải thích đi!

Giang khóc nức nở, không biết thanh minh với Trường như thế nào cho đúng, thằng Vũ Long khốn nạn kia mày gieo tội ác vào ta, rồi mấp mếu nói:

- Thề với trời đất em chỉ yêu mình anh thôi, trong tim em chỉ có tên Trường mà thôi không một gợn bẩn nào lẩn vào được.

- Anh giành tất cả cho em, không ngờ! hay vì anh nghèo không có ô tô, Đai lần nhà mặt phố như người ta?

Giang giơ tay, bịt lời châm chỉa của Trường lại:

- Tội cho em lắm anh Trường ơi, nếu em tham thì em chẳng đến với anh.

- Ghi nhận điều đó nhưng không thể không nghi ngờ. Anh hỏi em phải thật trung thực với anh: Liệu có còn nguyên vẹn như khi mình đến với nhau?

Biết Trường ám chỉ, suy nghĩ một lát. Giang nói:

- Ngay ngày mai em và anh đi bệnh viện Phụ khoa kiểm tra... Nếu mất… em xin uống một nắm thuốc ngủ cực mạnh tuẫn tiết trước mặt anh. Đó cũng là lời thề trinh bạch trước trời đất, vì người không thanh minh nổi nỗi oan cho con.

- Cô bạn cùng phòng của em ra sao? Có khi nào tắm chung cùng em không? Có khi nào mượn điện thoại của em không?

- Nó ở cùng từ khi nhập trường, giờ đây sắp chia tay mỗi người mội ngã. Chúng em quý nhau không bao giờ làm điều hèn hạ đó đâu. Chưa một lần tắm chung! Em hiểu.

Giang khóc tiếp... Từ đây, Trường luôn mang theo nỗi nghi ngờ ám ảnh, không thể nào giải thích được, mặc dù Trường rất tin Giang không phản bội. Giang thì một nỗi oan khiên dày vò, tổn thương quá lớn, không gì lấp đầy được, đành chôn chặt trong lòng. Nỗi đau chia về hai phía, thành chuỗi dài chưa hồi kết. Vũ Long tung trò này vào thời điểm này, làm cho Trường và Giang bảo vệ tốt nghiệp, kết quả đều xuống thấp một nhịp.

*                            *

*

Ra trường, Giang xin về công tác tại huyện Lâm Thanh quê của Trường. Ở tỉnh ngoài, dám vào phía trong xin việc chứng tỏ Giang không phải kẻ bội tình

Giang được nhận về Phòng giao thông của huyện, trực tiếp theo giõi mảng vận hành và sửa chữa xe trong huyện. Trường thì về thành phố của tỉnh, xin làm nhân viên Ga ra lớn sửa chữa, bảo dưỡng xe máy của tư nhân. Còn Vũ Long, được bố chạy đưa về tỉnh làm phó phòng quan trọng thuộc sở Công thương. Trực tiếp trong bộ phận chỉ đạo mua nhập xe mới, các phụ kiện vật tư, với đủ chế tài đặc quyền đặc lợi. Trường và Giang vẩn liên hệ nhau, họ đã thay sim điện thoại. Long cũng không thể liên hệ được nữa, mặc dù Long và Trường cùng tỉnh. Nhà riêng Vũ Long giữa phố, xe Cam Ry 3 chấm, ăn tiêu khủng hợm hơn cả hồi sinh viên. Kiến thức chuyên môn dưới mức khiêm tốn, bù vào là giỏi cách tiêu tiền của bố mẹ và hắn cũng đã bắt đầu ma quái, bắt đầu kiếm ra từ những khoản lót tay. Nhiều gái ngon bao quanh, rồi hắn cũng chẳng thèm nhớ đến Giang là ai nữa. Trường Giang vẫn trẻ và xinh, lại thường xuyên thay mặt phòng báo cáo giải trình một số nội dung bức xúc của giao thông hiện tại. Tình hình sửa chữa các loại xe máy ở xưởng, Ga ra. Việc điều phối hoạt động, lượng xe lưu chuyển trên các loại đường. v.v. Hình ảnh của Giang đã lọt ngay vào mắt phó Chủ tịch thường trực huyện, Nguyễn Đình Lô. Giang mới về mà được ông Lô ưu ái lạ, mọi người sinh nghi, có điều ông cố kín. Phó Chủ tịch 41 tuổi trẻ khỏe, người vợ xấu số, bị tai nạn giao thông mất cách đây vài năm. Ông Lô mang lòng yêu Giang, rất muốn Giang thành bạn đời nối tiếp. Giang không hề nghĩ tới, chỉ thấy phó Chủ tịch rất quý mình thôi. Hơn nhau 16 tuổi, làm gì có chuyện vớ vẩn kia nhỉ? Giang tự giải bầy, khi nghe một số người kháo nhau.

Vừa rồi cái Ga ra nơi Trường công tác, ông Giám đốc đã thải Trường vì không muốn một người có chính kiến, một Kỹ sư động lực cương trực thẳng tính, bởi liên quan đến việc chỉ đạo làm dối của ông ta “nhanh nhiều xấu đắt”. Nhận thấy cứ cách sửa chữa bảo dưỡng, theo kiểu một số xe Đông Âu quá lỗi thời được học trong trường, không ăn. Trường khăn gói quay ra Hà Nội, xin vào làm tại trung tâm sửa chữa bảo hành xe đời mới ở phố Thái Thịnh. Trường nung nấu quyết tâm, chấp nhận mọi sự yêu cầu hoặc mắng chửi của ông chủ, để đạt đích cuối cùng. Vậy chi gần một năm, Trường đã thạo quy trình hoạt động Ga ra, xưởng. Chỉ đạo sửa chữa bảo dưỡng bảo hành xe đời mới của các nước tư bản, cách tổ chức quản lý lực lượng, hoạt động khép kín trong một đầu mối. Thỉnh thoảng Trường vẩn điện cho Giang và dặn: ‘‘Anh đang cố gắng học thêm và làm mọi việc vì em, em vất vả anh thương nhưng lúc này chưa làm gì khác được’’. Dù sao đây cũng là liều thuốc động viên khích lệ Giang rất lớn, mỗi lần thế Giang vừa mừng vừa lo. Không hiểu hết ý đồ của Trường thực hư thế nào. Ông Lô càng ngày càng mơ tưởng Giang, mọi cơ ngơi tài sản đủ cả. Người vợ quá cố để lại cho ông đứa con gái, năm nay cũng vào được Đại học sư phạm ngoại ngữ, con vắng, nhà thường xuyên trống trải vô cùng. Có lần ông thắp hương khấn, với lời xin cho phép ông lấy vợ hai vì ông còn rất trẻ, ông còn nói với linh hồn bà là ông sẽ quyết lấy được cô Giang ở Phòng giao thông làm vợ kế. Yêu Giang mà ông không biết tán tỉnh, có thể vì cách xa tuổi không hợp thế hệ, hoặc không biết tán cũng là căn bệnh bẩm sinh. Ông Lô suy đoán: Đường đời Giang trắc ẩn, hay thất tình? mà từ ngoài kia mới xin vào đây. Ta sẽ tìm cách chiếm đoạt, nhất định Giang không từ chối, vì nàng chắc cũng đang cần bù đắp một khoảng trống khôn cùng, rửa hận và trả cái nợ cho đời…Một hôm nghe báo cáo về giao thông xong, ông Lô bảo Giang ở lại vài phút có ý hỏi thêm về nghiệp vụ, xe. Mọi người rời khỏi phòng giao ban, ông nói:

- Mời Giang hôm nào đến nhà tôi chơi, cách huyện lỵ trên 20 cây số, tôi đưa xe đến đón, chủ nhật tuần sau được không?

Nghe vậy Giang ngượng ngại, bảo là:

- Làm phiền phó Chủ tịch, cháu ngại lắm.

- Về nhà tôi chơi cũng hợp lý, tôi đang trực tiếp theo dõi mảng giao thông. Hơn nữa cái xưởng sửa chữa ô tô X10 của huyện ngay gần đó, Giang đến bao giờ chưa. Từ đó vào nhà tôi không đầy 5 phút xe?

- Cháu có đến nắm tình hình X10, cách đây mấy tháng xưởng đất rộng, nhà cửa hạ tầng hư hỏng, cơ sở thiết bị công nghệ, ọp ẹp lắm.

- Giang thấy đấy, vấn đề an toàn giao thông đang là nổi cộm với cả quốc gia, huyện ta nhiều ô tô, chất lượng xe lại xuống cấp nhanh. Các tuyến giao thông chằng chịt, rất cần ý tham mưu cho lãnh đạo huyện. Nếu tâm sự được riêng cũng tốt chứ.

- Vâng ạ.

Chủ nhật ông Lô tự lái xe đưa Giang về nhà chơi, quê ông là ruộng lúa đồng khoai, hệ nông giang tưới tiêu đầy đủ. Chừng giữa buổi, từng đàn cò trắng xuất thần từ những vùng xanh thẳm bay ra, la đà chao lượn, dọc triền đê bãi mía. Lần đầu tiên Giang được ngồi với một cán bộ cỡ bự của huyện, tay cứ vân vê túi xách nhỏ, trong lòng hồi hộp lẫn xao xuyến vui vui. Phía xa xa qua cửa kính, vài đám mây bạc bảng lãng trôi, càng tăng sự lâng lâng quyến mãn. Nhà ông 3 tầng khang trang sát đường lớn, vườn rộng ổi mít sai quả, hương bưởi thơm lừng. Đàn chim ri đang rúc rích dưới sân, thấy ô tô vào vù bay lên đỉnh mái hót lích chính. Tất cả toát lên sự giàu sang sạch đẹp thanh nhàn. Những tia nắng non trưa yếu ớt dưới các tán cây rải lên mặt đất, mặt sân những đám mầu da báo loang lổ trắng vàng mãn nhãn. Vừa uống nước ngọt vừa ăn bánh kẹo, câu chuyện giữa hai người khá vui. Đột nhiên ông đặt thẳng vấn đề… và rồi mọi ý đồ cố tình của ông, đều bị Giang chống đối cự tuyệt đến cùng. Ông Lô đau đớn, xấu hổ, ông không ngờ một cú xốc chín người, với cương vị hiện tai ông buốt tủy xương. Còn Giang lại phải ghi thêm vào bộ nhớ của bản nhạc đời, một nốt trầm rất trầm ở cung bậc buồn rất buồn, uất hận ngao ngán tái tê… Không đầy tháng sau, Giang nhận được quyết định “bổ nhiệm” lên làm phó Giám đốc xí nghiệp sửa chữa xe thập cẩm X10, do Chánh văn phòng Ủy ban huyện giao trực tiếp. Giang ngậm ngùi rấn lệ. Quyết định ghi rõ sau 2 ngày phải có mặt tại xí nghiệp, phương tiện tự lo. Chánh văn phòng giải thích thêm: “Ủy ban nhân dân muốn cô lên thực tế, tạo điều kiện phát triển lâu dài…”

Giang chào mọi người lên xe đạp thẳng hướng xí nghiệp. Khăn lầm bịt mặt chỉ lòi hai con mắt, bánh xe nặng nề lăn. Tủi thân đơn độc, Giang nhớ bố mẹ và nhớ Trường, hai mắt cay cay xon xót dòng lệ nghiệt ngã thấm mãi vào khăn từ lúc nào. Đến bóng cây bạch đàn to bên đường, Giang dừng xe nghỉ tạm. Hướng X10 còn xa, khí nóng oi nồng, chân trời chớp xa xuất hiện. Nắng cuối hè vẩn còn rát bỏng khô lốc. Sắp trưa rồi, hình như giông đến, trời đất gồng mình thử nhau? Đúng thật mây đen kéo ùn ùn chớp giật nhằng nhịt, bụi bay lẫn gió phần phật tốc áo tốc quần. Mấy người đi xe đạp, cả xe máy cũng chạy vội vào gốc cây trú, ai nấy hớt hải quàng ni lông. Giang chỉ có cái nón đội thôi, chớp đoành đoành mưa tuôn xối xả, sét đánh roẹt đâu đây rợn gáy. Giang nhiều lần nhắm mắt bịt tai lại, mưa trút nước không thương tiếc. Áo quần va ly sủng nước vì gió tạt các phía. Mưa ngớt, mọi người tóa ra, Giang ướt đẵm, cái áo mỏng hằn rõ bộ cúc xê trên ngực tròn trịa. Cánh đàn ông nhìn vào, có lẽ chỉ mong cho trời “mưa mãi, mưa nữa đi”. Lên xe đạp tiếp, thiết nghĩ rồi sẽ khô. Hết mưa chân trời sáng lại, nỗi buồn có vợi, tia hy vọng chút lóe lên. Tự nhiên Giang nhớ hai câu thơ của chú Phạm Tiến Duật, hình như:

‘..Chưa cần thay lái trăm cây số nữa

Mưa ngừng gió lùa khô mau thôi”

Ừ, anh bộ đội lái xe không kính ở Trường Sơn, dưới bom đạn mưa ngàn, vẩn lạc quan đến thế, tại sao ta lại phải bi quan nhỉ? Hình như dưỡng khí bốc lên, tinh thần phấn chấn. Và câu nói của Trường hôm kia gọi về, văng vẳng bên tai: “Anh biết công việc của em lúc này không thuận, hãy can đảm lên nhé cứ coi anh đang bên cạnh…. Hôn em”. Giang thấy khỏe khoắn, xe bon hơn. Ông Lô quyết hại ta, ta đành chấp nhận. Xe Giang tăng đà bứt lên, vứt bỏ mọi suy tư bực dọc lại sau.

Cái cào lẫn tát bất ngờ của Giang ngang đòn trời, tuy không để lại vết tích lớn trên da thịt, nhưng đã làm ông Lô thay đổi. Mọi cảm xúc thị giác méo vẹt, làm thay cách nhìn của ông về phụ nữ. Người ta thấy ông bây giờ rất ít tiếp xúc với đàn bà, luôn tránh mặt. Cán bộ báo cáo công việc ông quy định phải là nam. Thấy con lợn con chó cái đi qua, ông muốn đuổi đánh. Thịt gà mái không ăn, mấy tập san về phụ nữ ở phòng làm việc, ông vứt hết. Hình như ông dị ứng toàn thân, đoạn tuyệt hoàn toàn giống cái, “đoản mạch đường sung sướng” từ đó vĩnh viễn chán ghét đàn bà.

*                     *

Một năm về, thuê mở Ga ra sửa chữa bảo hành xe con đời mới, Trường bắt đầu ăn nên làm ra, Trường quyết định cưới Giang. Đêm tân hôn Trường cứ bế Giang, liên tục vuốt ve, ngắm yêu mà không sao nằm xuống được. Mùi hương của mấy bông hồng trong buồng vương ngang, len vào ánh của ngọn nến ở cái bàn con sát vách, tất cả như nặng thêm, không gian chìm xuống lặn vào vùng ngược của thời gian, ý thức và vô căn? Trường sụt sùi, Giang đưa tay ôm cổ Trường, rướn người lên vừa hôn vừa hỏi:

- Đáng lẽ hạnh phúc thế này, vui mới phải chứ chồng?

Trường ngước ra chỗ khác nhìn hai con búp bê nhỏ xinh, nước mắt cứ ngân ngấn, Giang lay lay tay Trường:

- Nói đi anh- Ngập ngừng mãi- Trường đành nói:

- Vì anh mà em dám hy sinh tất cả, chấp nhận mọi gian khó không lường. Yêu là thế thương là thế không núi cao nào đo nổi, chẳng sông dài nào dám so. Tuy nhiên cho đến giờ cái nốt ruồi son nâu này này, vẩn là cái nhọt trên da thịt vợ chồng mình. Không biết cậu Vũ Long giờ hắn ở đâu, giá như gặp được biết rõ ngọn nguồn thì sống không nói, mai sau trăm tuổi nhất định chúng ta sẽ chung cùng một mộ.

Giang cũng xụt xịt theo, cô rất hiểu nỗi lòng của chồng mình mà chính cô cũng vậy, cô kéo gì mặt chồng xuống hôn như trả nợ:

- Ngày hạnh phúc nhất trong đời, không nói dại, không chạm vào nỗi đau quá khứ nữa anh ạ. Mình trung thành tất cả vì nhau, nhất định có lúc trời sẽ giải oan cho vợ chồng mình.

Lời vợ có lý, Trường gật đầu nguôi ngoai, nhẹ nhàng đặt Giang xuống hôn và…

Mối tình dài rộng của hai người trải theo năm tháng, được sàng sảy, chắt lọc và cô lại thành dòng yêu tinh khiết. Truyền sang nhau bởi cầu dao yêu, giờ đây mới được phép đóng, hai dòng huyết mạch được nối thông… Chưa đầy 4 năm, vốn của Trường rất lớn, Trường mua mấy mẫu đất của huyện Lâm Thanh, phần tiếp giáp với gần thành phố sát tỉnh lộ. Xây dựng: Trung tâm sửa chữa bảo hành xe du lịch đời mới. Lưu lượng thiết kế trên 15 xe/ ngày. Xử lý các nội dung phức tạp thậm chí độ, cải hoán cả xe. Trung tâm sửa chữa bảo hành xe thuộc Tổng công ty - Trường Giang, do Đinh Thế Trường là Tổng giám đốc. Vợ Đặng Thị Trường Giang, phó Tổng giám đốc, trực tiếp chỉ đạo về kỹ thuật. Tiếng tăm lan rộng, vợ chồng Trường đã thành đại gia tầm cỡ nhất tỉnh, về lĩnh vực sửa chữa bảo dưỡng xe con, xe hơi đời mới

*                *

Gia đình Vũ Long sang năm thứ 8, kể từ ngày hắn ra trường đã khuynh gia bại sản. Bố Vũ Long nguyên Giám đốc Sở điện lực, tham nhũng bởi vụ thiết kế hàng vạn công tơ giả, phải vào tù. Mẹ Vũ Long chủ hụi, đề đóm vỡ nợ cầm trên 20 tỷ bỏ trốn, đang có lệnh truy nã. Nhà bị trưng thu, họ chỉ để cho Vũ Long một gian bếp lấy chỗ vào ra. Con vợ hắn cũng vừa kịp ly hôn trước khi nhà bị thu để kiếm ít vốn, bởi tay chồng phát vãng ăn chơi xa đọa. Long lê xác đi xin việc các nơi quen thân trong thành phố, chả ai nhận vì họ quá rõ tay ăn bẩn này. Cuộc đời tươi đẹp nên không chấp nhận cái xấu héo của Long và gia đình hắn, tiếng nhà hắn bốc thành mùi khăm khắm loang xa không ai muốn ngửi. Thân bại danh liệt, hắn tiêu cực đến mức đang định tìm cái chết thế nào cho đỡ đau... Buổi sáng nọ ngồi uống chén trà nhạt, sau khi đã ngoạm hết cái bánh mì khô khếch, nhả nhếch như bò nhai rơm, thấy người rao báo qua, Vũ Long lấy một tờ giải buồn. Long dừng lại ở tiết đậm: Trung Tâm Sửa Chữa Bảo Hành Xe Hơi Đời Mới - Thuộc Tổng công ty Trường Giang. Phía đầu huyện Lâm Thanh cách thành phố chưa đến 10 km. Rõ ràng địa điểm này rộng thoáng, Trường Giang, bộ tên chữ nghe quen quen..? Cứ như con sông dài vô tận, chắc hẳn phải là đại gia lắm tiền mới dám xây dựng và quảng cáo đồ sộ thế này, ta sẽ đến xem vì mình là Kỹ sư ô tô, biết đâu kiếm được việc. Hôm sau, Long chỉnh tu ăn mặc, cưỡi con Hon Đa ghẻ, phóng thẳng đến trung tâm sửa chữa bảo hành ô tô. Vũ Long ngắm nhìn cơ ngơi hoành tráng, hệ thống nhà xưởng nhà làm việc sáng choang sững sững giữa trời, các xe con ra vào xưởng nối đuôi nhau. Vũ Long xin vào, cánh cổng Y nốc được mở, Long vào thẳng phòng tiếp khách của Tổng giám đốc, bởi đề nghị khẩn cầu của y. Vì Long muốn trình bầy kiến thức của mình về xe (thực tế y quên từ lâu), kết hợp nội dung Công thương hắn tích hợp được trong ít nhiều năm nay, vì thế Tổng giám đốc mới đồng ý tiếp. Ngồi xa lông thơm, trong khí mát nhè nhẹ của điều hòa, nhìn phòng khách bề thế đủ tiện nghi, Vũ Long nâng tách trà do cô thư ký trẻ trung lịch lãm vừa rót cho, ung dung chờ đợi. Cánh cửa lối vào phòng trong mở, Long giật mình nhận ra đó là Trường, anh lớp trưởng lớp B động lực năm xưa, dáng đi của người thương binh vẩn rõ. Long chớp mắt rồi mở to:

- Anh Trường!- Trường cũng nhận ra Long, quên sao cái cặp mắt lươn ấy được, nhìn thể xác rệu rã tàn tụy mặc dù y mới thay bộ mới nhưng vẩn không che nổi. Trường chìa tay bắt:

- Vũ Long hả, không ngờ lại gặp được nhau.

Hai người tay bắt mặt ngược, hỏi han chuyện trò với nhau, Long trình bầy hoàn cảnh khốn khó, muốn xin vào làm thợ sửa chữa xe ở đây. Trường đồng ý, hứa sắp xếp cho Long vào bộ phận KCS tức kiểm tra toàn bộ nội dung trước khi xe ra khỏi Trung tâm. Long vui và thấy hạnh phúc vô cùng, hắn dự cảm được cái phao đã tung ra cứu người chết đuối đúng lúc. Câu chuyện sắp đến hồi kết, tự nhiên Vũ Long hỏi:

- Đặng Thị Trường Giang, bây giờ ở đâu anh Trường?

Trường ớ…ừ:

- Từ ngày Long cho hay, về tin nhắn của cô ta trên điện thoại của Long. Cái nốt ruồi nâu “ấy” của Giang không hiểu sao Long biết được, mình tự ái căm thù cô ta tột độ: “Đồ phản bội”. Cô ấy xấu hổ, nhục nhã ra trường biến đâu mất. Không biết bây giờ ra sao, nhiều lúc nghĩ lại cũng thấy thương thương.

Nói đến đây tự nhiên Vũ Long khóc, dòng lệ ân hận muộn màng chầm chậm rơi ra, rồi kể hết tất cả thủ đoạn của mình: Cầm trộm máy di động của Giang để nhắn tin vào máy mình. Bí mật đặt máy quay cực nhỏ trên gác xép trong phòng tắm ở công trình phụ của Giang, nhà cấp 4 nơi Giang thuê trọ hồi đó. Về phóng to qua máy tính, xem kỹ phát hiện cái nốt ruồi nâu, chỗ... cũng là vô tình thôi nhưng em đã biến thành điều mặc cả, như một kẻ tống tình. Người Giang khi tắm trần, yêu lắm anh Trường à, hấp dẫn cô cùng em nhìn mà người nóng ran. Vì muốn Giang, luôn bị Giang chối từ, thấy anh và Giang yêu nhau tha thiết em quyết thực hiện hành động trên để ly gián hai người, cố tình chiếm Giang bằng được nhưng vẩn bị Giang, bai..bai. Cho dù em mang tiền bạc vật chất xe hơi, nhà mặt phố bố làm to ra đặt cược, nàng không thèm, còn khinh em ra mặt. Hiếm có người con gái nào đoan trang chính trực như Giang

Hắn sụt sùi không ngớt, tự nhận thấy lỗi lầm, tự sám hối. Đúng là khi sướng họ quên tất cả, kể cả điều bất nhân. Giờ đây tàn tạ cùng đường thì lương tâm họ được thức tỉnh hà hơi lại, vì vậy Long dám nhìn và noí rõ sự thật. Trường ngớ người- Ra thế!

- Giả sử bây giờ gặp được Giang, thì Long định nói gì?

- Em xin Giang hãy cho em một nhát dao, kết thúc sớm, sinh mệnh của một tên lừa bạn gắp lửa bỏ tay người, gieo nỗi oan nghi kỵ cho một tình yêu trong sáng. Em chưa phục ai bằng Giang, nói cách khác là không chinh phục được nhưng vẩn rất kính trọng. Bởi lòng thủy chung của nàng với người yêu, chính là anh.

- Khoan đã, được rồi, đúng là ghét của nào trời trao của ấy. Để mình gọi một người cũng có tên là Giang, Long xem có giống người mà Long vừa mưu tả không nhé... Sau đó nói chuyện tiếp. Trưa nay mời Long, dùng cơm cùng vợ chồng mình tại đây, khỏi phải về biệt thự riêng.

Trường bấm máy điện thoại, Long thấy phấn chấn xen lẫn hoài nghi khó đoán định. Hai người im lặng, một khoảng lặng vô hồn hồi hộp trôi đối với Long. Mấy phút sau, cô gái thon thả trong bộ đồ véc đen bước vào, cái váy ngắn trên gối để lộ cặp đùi thuôn trắng ngần, bộ mông tròn như parabôn của đường biểu diễn phương trình toán học bậc hai. Ngược lên, ôi cha một thân hình kiều diễm quý phái. Rồi nụ cười quá duyên bởi chiếc răng khểnh nhỏ, bao lần nở ra như đốt cháy mình. Đúng là Giang - Đặng Thị Trường Giang! Long giật mình đánh thót mắt hoa lên tựa ảo giác, rồi y gắng đứng dậy đi ra bắt tay mà không thể nào bước tiếp được. Toàn thân bủn rủn, Long từ từ khuỵu xuống, mồ hôi toát ra./.