2 tản văn mới của Vũ Thị Minh Huyền

"...Cuộc sống xoay vần, cho đi yêu thương sẽ nhận về yêu thương, cho đi oán giận và hờn ghen sẽ nhận về oán giận, bạn nuôi dưỡng thứ gì thì bạn sẽ nhận được đúng thứ đó. Vì vậy, hãy nuôi dưỡng thiện tâm, đừng nuôi dưỡng ác tâm, dù là cái bóng hay tì vết của chúng cũng vậy..." (Trích tản văn "Cái bóng")

 

CÁI BÓNG

(Thân tặng bạn Nguyễn Thùy Linh và Đỗ Hồng Hạnh-Cựu Sinh viên K33C Trung-

ĐH Ngoại ngữ-ĐHQGHN)

Có một câu nói nổi tiếng của Hitler mà nhiều người đều biết: “Khi bạn ở ngoài sáng, tất cả mọi thứ đều theo bạn, nhưng khi bạn bước vào bóng tối, ngay cả cái bóng của bạn cũng không đi theo bạn nữa”. Vậy, cái bóng được hiểu như thế nào?

Theo định nghĩa của từ điển, “cái bóng” được hiểu theo rất nhiều nghĩa. Cái bóng có thể chỉ “Vùng không được ánh sáng chiếu tới do bị một vật che khuất, hoặc hình của vật ấy trên nền”;  bóng của người có thế lực, thường dùng để ví sự che chở; hình ảnh của vật do phản chiếu mà có; hình dạng nhìn thấy một cách mờ ảo, không rõ nét hoặc thấp thoáng. Trong bài viết này, tác giả muốn đề cập đến cái bóng ở một khía cạnh khác-cái bóng của con người.

Cái bóng không thật, nó biến dạng ở mọi ngóc ngách, mọi góc nhìn thay đổi và biến mất khi không còn ánh sáng rọi vào vật thể cụ thể tạo ra nó. Có cái bóng làm người được chở che thấy lòng ấm áp thật sự, nhưng cũng có cái bóng cho người dựa vào cũng thấy bình an nhưng không thật bền lâu.

Đằng sau sự thành công của người đàn ông luôn có bóng dáng của người phụ nữ.

Quả thật, là một người vợ, người mẹ trong gia đình, họ luôn có ảnh hưởng tới hạnh phúc của gia đình, là người giữ lửa cho hạnh phúc của gia đình lúc nào cũng tràn đầy ấm áp và yêu thương. Họ luôn là người hiểu chồng mình nhất, sẵn sàng chia sẻ mọi công việc trong gia đình, những vui buồn trong cuộc sống cùng chồng hay việc bàn bạc với chồng chuyện chăm sóc các con, để chồng có thể an tâm hơn, hoàn thành tốt những công việc ngoài xã hội. Người phụ nữ không chỉ chăm sóc chồng, họ còn là một điểm tựa tinh thần vững chắc, là nguồn động viên an ủi, đóng góp vào những thành công trong sự nghiệp của chồng. Thực tế cuộc sống hàng ngày chứng minh, hầu hết khi gặp phải khó khăn, hoạn nạn, chẳng có ai quan tâm, giúp đỡ chồng bằng vợ. Chính vì vậy, vai trò to lớn đó của người phụ nữ đối với chồng đã được khẳng định “Đằng sau sự thành công của người đàn ông luôn có bóng dáng của người phụ nữ”. Vậy, phía sau người phụ nữ của người đàn ông thành đạt ấy là gì?

Câu hỏi tưởng chừng như đơn giản ấy nhưng không phải người đàn ông nào cũng có thể trả lời. Phía sau của người phụ nữ là những hy sinh thầm lặng, là những đợi chờ mòn mỏi, là những tủi hờn ghen tuông, là những đêm không ngủ nén chặt nỗi đau thương để rồi chỉ dám thả chúng trôi theo những dòng nước mắt ngậm ngùi. Khi mặt trời lên, họ lại tô son điểm phấn để che giấu những vết thâm quầng nơi khóe mắt và lại tất tả đi làm như không có chuyện gì xảy ra.

Ngày nay xã hội phát triển, vị trí của người phụ nữ trong xã hội đã thay đổi khác trước. Người phụ nữ được học hành, có công việc, có sự nghiệp, có thu nhập ổn định. Họ không còn phụ thuộc vào chồng. Thậm chí có những người phụ nữ còn giỏi giang, thành đạt và kiếm nhiều tiền hơn cả chồng. Nhưng vì sao phụ nữ vẫn thầm lặng để đẩy người đàn ông của mình về phía trước và tạo cho họ một vỏ bọc hoàn hảo dù họ không thực sự được như thế. Bởi trong người phụ nữ luôn tồn tại sự hy sinh, tình yêu đích thực trong người phụ nữ luôn hướng về người đàn ông của mình với những gì tốt đẹp nhất mà họ có thể mang lại.

Đằng sau của người phụ nữ là hạnh phúc hay bất hạnh không thể chỉ do người phụ nữ cố gắng mà vấn đề phụ thuộc khá nhiều vào người đàn ông. Người đàn ông có thật sự lắng nghe, thấu hiểu và sẻ chia với những hy sinh của người phụ nữ của mình? Phụ nữ không cần đền đáp mà chỉ cần yêu thương, yêu thương đối với họ là những ngọt ngào đơn giản nhất, những hành động nhỏ nhất nhưng chan chứa sự quan tâm của người bạn đời dành cho mình. Sự đồng cảm và chia sẻ của người đàn ông sẽ nuôi dưỡng sự thanh thản trong tâm hồn và đem đến hạnh phúc mà người phụ nữ của họ xứng đáng được tận hưởng...

Dù có đôi lúc em nhận ra, chẳng có ai giúp đỡ mình khi khó khăn, thậm chí có những người còn quay lưng lại khi em cần họ giúp đỡ, người duy nhất em có thể dựa vào lại là cái bóng của chính mình. Nhưng dù phải dựa vào cái bóng của chính mình thì cũng vẫn là một chỗ dựa. Khi con người ta còn có một điểm tựa thì vẫn còn đáng sống.

Em luôn tràn đầy tin tưởng và hy vọng rằng chúng ta sẽ có một cuộc đời hạnh phúc, bình yên. Em muốn được theo anh suốt cuộc đời này, cùng anh vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Em thích được anh gọi em bằng cách gọi đáng yêu “Cưng ơi”, được anh chăm sóc bằng những sự quan tâm nhẹ nhàng. Được anh trách mắng khi em không làm theo lời anh dặn, hay anh lại giận em khi em không biết tự chăm sóc bản thân mình.

Em muốn mỗi sớm mai thức dậy cùng anh ăn sáng và đi làm để biết hai ta gắn bó biết chừng nào.

Em muốn thi thoảng anh đến cơ quan hẹn em đi ăn trưa và đi uống cà phê như hồi mới yêu để em luôn thấy mình được yêu.

Em muốn hết giờ làm việc sẽ được anh đến đón để em có thể ôm sau lưng anh và than rằng “Em mệt quá, cho em ôm anh ngủ một lát nhé”.

Em muốn anh gọi điện thoại hỏi thăm em khi em đi công tác vì lúc đó em hiểu anh đang lo lắng cho em biết chừng nào.

Em muốn … điều em muốn còn rất nhiều nhưng ngay lúc này em muốn anh ở bên cạnh, ôm em vào lòng và nói rằng “Có anh ở bên cạnh em rồi, em không phải lo gì hết”. Điều em muốn chỉ đơn giản vậy thôi. Hãy cho em được làm cái bóng nhỏ nhoi bên đời anh, anh nhé.

 

Em chợt hiểu ra rằng, muốn yêu thương ai đó thật lòng, chúng ta buộc phải trưởng thành. Yêu anh, em học được sự nhẫn nại, học cách cảm thông và thấu hiểu. Em hiểu rằng mỗi chúng ta đều có cuộc sống riêng, những công việc riêng, những đam mê riêng và cả những khoảng lặng riêng của nhau. Em lại suy nghĩ và cảm nhận nhiều hơn về những người thân thiết xung quanh em. Yêu anh, em học cách yêu cuộc sống này!

Anh đã cho em biết thế nào là cảm giác yêu một ai đó hết lòng. Em yêu anh, yêu một cách say đắm. Nhưng anh thì luôn bận rộn với công việc, sở thích của anh, không bao giờ anh dám bỏ việc gì đó để đi chơi với em, thời gian anh dành cho em còn quá ít. Thực ra, đã có lúc em nghĩ anh không yêu em nhiều bằng em yêu anh, em nghĩ anh chỉ yêu công việc, yêu bản thân anh hơn yêu em. Nhưng dần dần em hiểu được rằng cách anh yêu là cách mà một người đàn ông trường thành yêu, nó không cuồng nhiệt, cũng không quá ngọt ngào và lãng mạn mà đó là sự quan tâm và yêu thương một cách thầm lặng.

Hạnh phúc không thể trọn vẹn nếu chỉ được vun đắp từ một phía. Tình yêu dựa trên sự lãng mạn thì hôn nhân lại dựa trên nền tảng của trách nhiệm. Đó không phải là nghĩa vụ mà phải được đặt trong tình yêu thương và sự thấu hiểu. Điều mới lạ rất dễ kiếm tìm nhưng một tình yêu thầm lặng và nhiều sự hy sinh nối tiếp hy sinh thật sự rất khó kiếm tìm. Đôi lúc, người đàn ông hãy dành những khoảng lặng trong cuộc sống để trở thành hậu phương cho người phụ nữ ở đằng sau mình bởi hạnh phúc là được san sẻ, được lắng nghe, để có thể luôn tìm thấy sự đồng điệu giữa hai tâm hồn.

Hãy để một khoảng trống trong lòng cho những học hỏi, yêu thương và biết ơn, bởi chỉ có những thứ này mới cho bạn vững tin và lớn mạnh hơn.

Cuộc sống xoay vần, cho đi yêu thương sẽ nhận về yêu thương, cho đi oán giận và hờn ghen sẽ nhận về oán giận, bạn nuôi dưỡng thứ gì thì bạn sẽ nhận được đúng thứ đó. Vì vậy, hãy nuôi dưỡng thiện tâm, đừng nuôi dưỡng ác tâm, dù là cái bóng hay tì vết của chúng cũng vậy.

Hà Nội, ngày 19 tháng 3 năm 2018

 

LẠC GIỮA MÙA XUÂN

(Thân tặng chị Tô Mỹ Bình-Phòng Hành chính-Nhân sự, Công ty cổ phần Tư vấn đầu tư mỏ và công nghiệp – Vinacomin nhân dịp sinh nhật 02/1/2018)

“Em ơi mùa xuân đến rồi đó 
Thắm đỏ ngàn hoa sắc mặt trời 
Nghe không gian mênh mông

trong lời ca yêu thương đến

với muôn người, đến với muôn đời.”

(Trích Bài hát: “Em ơi mùa xuân đến rồi đó”của Trần Chung)

Câu hát vang lên như lời reo vui, nhắc nhở những ai đang còn mải mê kiếm tiền, bận rộn với công việc, học hành, con cái biết sự hiện diện của mùa xuân đã về. Mỗi khi nghe giai điệu rộn ràng, tươi vui của những khúc ca xuân cất lên, lòng em lại xốn xang, lâng lâng bao niềm xúc cảm. Cứ mỗi độ đất trời rạo rực vào xuân lại gieo vào lòng bao điều mới mẻ. Lòng người đong đầy những cảm xúc yêu thương với âm điệu nhẹ nhàng, êm ái, tràn đầy niềm vui cùng bao điều ước vọng.

Xuân về với những bước chân dịu dàng, rắc nắng đều trải khắp các lối ngõ với những sợi vàng nhẹ, mỏng mảnh như tơ, đánh thức vạn vật sau những ngày ngủ đông im lìm. Bướm ong ùa về và các loài hoa bừng nở. Cỏ bên đường đã lại non tơ. Mùa xuân đang tràn ngập đất trời. Thiên nhiên giao hòa, không gian bừng lên một sức sống căng đầy, người người náo nức niềm vui, rạng rỡ môi cười.

Chỉ cần bước nhẹ ra bậc cửa, nắng sà vào lòng người những hân hoan mời gọi. Ngước mắt nhìn vạn vật lấp lánh đâu đâu cũng thấy yêu thương tràn đầy. Yêu thương từ phiến lá non xanh mơn mởn đến giọt sương mai trong vắt.

Chẳng thể ai ngờ mới mùa đông lá trút sạch, để lại những cánh tay khẳng khiu, vậy mà Xuân vừa chớm, thì cây bừng tỉnh đầy sức sống. Lũ chim tránh rét về ngang khu rừng líu lo không ngớt. Thoảng trong mùi nắng mới là mùi hương trầm mỏng manh quấn chặt vào nhau trên bàn thờ tổ tiên.

Mùa xuân khiến mọi thứ muốn bắt đầu sự sống một cách nồng nhiệt nhất. Em lại ngắm nắng, ngắm bầu trời xuân vẫn còn ngập ngừng nơi ngõ nhỏ. Mùa mới trở về ấm cúng và nhẹ nhàng quá đỗi. Gió nhẹ vẫn đủ làm xào xạc đám lá khô rơi từ hôm nào.

Sống chậm lại một chút để lắng nghe tiếng mùa xuân về, anh sẽ nghe thấy tiếng cựa mình trỗi dậy khẽ khàng của những mầm non. Mùa xuân đã về với tất cả sắc hương, len vào trong làn gió ấm. Hương sắc tràn xuống phố từ lúc nào không hay: những búp non nhỏ xíu rụt rè trên những cành cao, những tấm áo len sặc sỡ, gò má ửng hồng, ánh mắt rạng rỡ của những cô gái sau lưng người yêu…Ấm áp, tươi tắn và rạo rực.

Thoáng nghe đâu đây lời thầm thì của gió, tiếng tí tách của những giọt nắng trong veo bên thềm đang nhảy nhót hân hoan, tiếng chim chóc ríu ran nô đùa. Tiếng mùa xuân như  thúc giục, tuổi trẻ hãy biết ước mơ và hy vọng, hãy sống hết mình và cống hiến. Hương sắc mùa xuân cũng thật tươi tắn. Kia là sắc hồng của cây đào ngoài ngõ, màu vàng rực rỡ của khóm hoa cúc vườn nhà, sắc màu đỏ thiết tha của loài hoa thược dược lung linh trong ánh nắng. Thiên nhiên như truyền cho con người sức xuân, tiếp thêm niềm tin yêu cuộc sống. Đi giữa những sắc màu tha thiết ấy, bỗng thấy trào dâng trong mình một cảm giác là lạ, một niềm vui vô cớ đến mức chỉ muốn hát lên khe khẽ. Thấy yêu mùa xuân quá đỗi, mùa xuân ơi...

Mưa đến, khơi dậy sức sống và tưới tắm cho cỏ cây hoa lá. Mưa xuân rắc phấn cho cánh đào thêm tươi sáng, cho muôn luống hoa ngậm mưa khoe hương sắc. Biết bao là ước mơ, khát khao khi mùa xuân về. Bao nhiêu khát khao trỗi dậy, bắt đầu từ đôi má vương mưa xuân đầy sức sống trong nhịp điệu rạng rỡ của mùa xuân. Mưa bụi tháng Giêng khẽ lắm, êm lắm! Mưa miên man, dịu dàng và thật sâu lắng. Chỉ có thể đắm mình trong mưa, ta mới cảm nhận được giai điệu của mùa xuân.

Anh có thấy tháng giêng đang mỉm cười không? Bảng lảng hương xuân, nhẹ nhàng vạt nắng, những con đường lạnh lẽo đã rợp đầy sắc hoa. Đầu ngõ nhà em có gốc lộc vừng bùi ngùi tiễn bước đông qua. Cỏ non lén lút nhô ra khỏi mặt đất, nõn nà, xanh tươi. Trước mắt đâu đâu cũng cỏ là cỏ. Cây đào, cây mơ, cây mận tranh nhau nở rộ hoa tươi. Có bông đỏ như lửa, có bông hồng như hoàng hôn, có bông trắng như tuyết. Trong hoa mang theo hương vị ngọt ngào. Ngoài đồng đâu đâu cũng là hoa, trông chúng như những đôi mắt, như những ngôi sao lấp lánh trong lùm cỏ.

Em mỉm cười khi nghe tim mình đang đong đầy những nhịp đập của yêu thương. Hóa ra, tình yêu cũng như một mầm cây đầy nhựa sống, khi chăm chỉ gieo hạt, khi tiết trời đẹp đẽ, nó cũng nảy mầm và đơm hoa. Bởi mùa xuân đã về, nên yêu thương cũng tìm về là điều hiển nhiên. Em sẽ rạng rỡ môi cười mà lấp lánh hạnh phúc, an vui và cầu mong những tốt đẹp.

Mùa xuân về, cũng là mùa để chắp cánh những ước mơ, khát vọng và lý tưởng sống. Mùa xuân, em lại chợt nghĩ về tuổi trẻ. Tuổi trẻ của một người chính là quãng đời thanh xuân đẹp nhất. Là quãng đời mà mỗi ai đã đi qua đều muốn một lần được quay trở lại. Bởi đó là quãng đời ta sống với những ước mơ, đam mê và hoài bão. Là quãng đời cho phép ta cháy hết mình, tha thiết được sống, được yêu và cống hiến. Vì vậy, tuổi trẻ nhất định phải có ước mơ, ước mơ đó phải hướng đến mục đích nhân sinh và giúp chúng ta thanh thản trong tâm hồn, xóa tan những khoảng không cô đơn và trống rỗng trong lớp người trẻ hiện nay…

Mùa xuân cũng khiến ta tràn đầy tin tưởng và hy vọng về cuộc sống. Anh đừng buồn nếu như câu chuyện tình của chúng ta không có kết quả viên mãn. Vì sau cơn bão nhất định sẽ là bình yên. Bầu trời không thể mãi một màu đen tối, tình cảm không thể mãi chỉ có đau thương. Tuổi trẻ có đi qua những ngày giông bão của cuộc sống thì mới có thể đứng vững bước về phía trước. Cuối mỗi con đường đều có những điều thú vị đang chờ đón, mà để bước đến ngày đó thì ta phải chập chững những bước đi đầu tiên. Hãy cứ xem như những chuyện buồn ta đang phải đối mặt lúc này là để rèn luyện bản thân trở nên mạnh mẽ và bản lĩnh hơn trong đời. Để có được tình yêu, chúng ta phải trải qua rất nhiều những tổn thương, thậm chí là thường xuyên đi qua “tâm bão”. Em tin ở phía cuối con đường khi đó chắc chắn sẽ là cả một khoảng trời phẳng lặng, bình yên, trọn vẹn những tiếng cười.

Một mùa xuân mới nữa lại về, mang theo hơi ấm nhẹ nhàng với những luồng sinh khí mới như lay động cỏ cây, đất trời và tâm hồn mỗi người để rồi ta chợt nhận ra mình đã bước sang tuổi mới. Xuân đến cũng mang theo bao nỗi niềm, bao hy vọng và những lời cầu chúc tốt lành cho năm mới, khiến lòng người thật xao xuyến, bối rối. Đi trong ngày xuân, bao nhiêu bộn bề lo toan bỗng tan biến chỉ còn cảm giác muốn hít thật sâu khí xuân vào lồng ngực, muốn đi thật chậm để được đắm chìm trong mùi hương các loài hoa cùng cái rét cuối mùa như bàn tay mềm mại, âu yếm, vuốt ve...

Em tự nhủ, phải luôn luôn lạc quan, tin tưởng dẫu rằng cuộc sống không phải toàn màu hồng, hớn hở để tự động viên rằng chỉ cần mình cố gắng thì nhất định sẽ có ngày thành công. Thả hồn theo khúc nhạc không lời, em khẽ cười, chào mùa xuân.

Mùa xuân khiến em nhớ những kỷ niệm ngày xưa. Chiều ba mươi tết em bâng khuâng nhớ đến một người. Anh là mùa xuân thứ hai trong tim em. Một mùa xuân đẹp vô ngần, thiêng liêng đến vô cùng và kỷ niệm son sắt một đời không thể nào quên! Xin cảm ơn mùa xuân đã cho em niềm tin, sức sống và cảm xúc đẹp vô ngần. Em nghe đâu đây trời đất chuyển mình, tiếng gió khẽ khàng gọi bằng khúc hát ngàn năm yêu thương!
Bất giác em vẫn muốn hỏi anh một câu hỏi: “Có tình yêu của em, anh đã thấy mùa xuân chưa?”

Hà Nội, ngày 4 tháng 1 năm 2018