Nhớ biển

Tuy sống ở Sài Gòn gần 20 năm nhưng chưa bao giờ mình mua cá ở đây, tất cả hải sản đều gửi từ Phú Yên vào và gửi hằng tuần, vừa ngon, tươi mà đảm bảo an toàn. Hôm nay, nấu toàn món cá cho cả nhà, tự nhiên nhớ lại mọi chuyện ở quê, mình già thật rồi chăng!

Đã lâu lắm rồi, từ lúc khăn gói vào Sài Gòn học và lập nghiệp đến giờ mình chưa từng có thời gian ngồi chém gió với mọi người ở quê, cũng thường về nhưng thật sự không có thời gian. Hôm ấy, đưa bọn trẻ ra biển tắm, trong khi ngồi chờ , mình ghé vào trò chuyện với các chàng đi biển. Mọi người đang bàn tán việc đánh bắt cá trong thời gian gần đây, khi mình đến mọi người nhìn rất vui, được một chú nhường cho vị trí tốt nhất, mình bảo: mọi người cứ tiếp tục đi, trở lại với sự sôi nổi ban đầu đi …cho mình ngồi hóng với.

Câu chuyện tiếp tục, thỉnh thoảng mình cũng chen vào hỏi vài câu ngu ngơ. Anh Hải, tay cầm điếu thuốc rít một hơi, nhìn ra biển, thở dài và nói: bây giờ chán lắm, cá càng ngày càng ít, muốn đánh được cá thì phải đi khơi, đi xa nhiều khi thấy mồi cá thế là cứ chạy theo và vô tình sang lãnh hải của nước khác rồi bị bắt, bị cạo hết tóc, đánh đập dã man, ngày trước đi khơi nếu thấy gió bão thì cứ chạy đến các đảo tránh gió, tuy là những rạng đá thôi nhưng ghé vào đó đỡ vô cùng, anh Hải nói với ánh mắt buồn buồn, rồi nhìn mình cười gượng, nghe thế mình nhảy vô: 
- Thì giờ mình cũng ghé vô? 
Thế là cả đám cười rồ lên, cứ như mình là người hành tinh khác xuống ấy.
- Giờ mà ghé vô, cho nó bắt, nó giết chết hả? chỉ cần vừa đến bãi đá, là máy bay từ đâu bay ra như kiến, còi hú inh ỏi, chạy xịt khói luôn đó cô nương, một chàng trai với làn da rám nắng, cười ra chỉ toàn thấy răng và răng, kiểu như người châu Phi í, nhìn vào mình và nói như thế, lâu ngày có người gọi mình là cô nương, nghe thích vô cùng, mình cười nhạt, thật ra mình hiểu chứ, chẳng qua mình giả vờ hỏi thế để câu chuyện của mọi người rơm rã hơn thôi. 
- Cháu có một thắc mắc , mình nhìn sang một chú lớn tuổi nhất để hỏi, sao hải sản miền trung lại ngon hơn các vùng khác hả chú? với nhiều năm kinh nghiệm đi biển, chú trả lời câu hỏi của mình, thỉnh thoảng cũng có các anh trai đệm vào.
- Cháu không biết à! Từ Huế trở vào đến Đá Vách Cam Ranh thì nước biển xanh và rất sâu, cùng vị trí như thế, nhưng các vùng biển khác nước rất cạn, và đục vì nhiều phù sa, đó là lý do Hải Sản trong khu vực này luôn ngon hơn các vùng khác cháu à. Mình gật gù cố nhớ ranh giới mà chú ấy nói , miệng cứ lẩm bẩm “ Đá Vách Cam Ranh, Đá Vách Cam Ranh”.

Dù có học chút ít về địa lý, nhưng đến giờ mình mới biết cụ thể như thế, thì ra suốt dọc bờ biển dài 3.260 km của Việt Nam hiện nay, chỉ có một đoạn ấy là biển Sâu và Xanh, núi rất gần, độ dốc lớn, các dòng hải lưu đi sát ven bờ, tài nguyên phong phú, giao thông biển thuận lợi, cũng do sự kết hợp của núi và biển mà ở khu vực này có nhiều đầm phá, nhiều vịnh biển, nhiều cảng biển, nhiều bãi biển đẹp nhất Việt Nam. Vì vị thế đồng bằng chật hẹp bên trong, chủ yếu là biển, nên dân miền trung chủ yếu sống bằng nghề biển, bám biển mà sống, biển cạn thì chỉ có con đường tha hương cầu thực, nghĩ đến đó mình quay mặt chỗ khác, tránh ánh mắt mọi người vì không ngăn được dòng cảm xúc.

Tuy sống ở Sài Gòn gần 20 năm nhưng chưa bao giờ mình mua cá ở đây, tất cả hải sản đều gửi từ Phú Yên vào và gửi hằng tuần, vừa ngon, tươi mà đảm bảo an toàn. Hôm nay, nấu toàn món cá cho cả nhà, tự nhiên nhớ lại mọi chuyện ở quê, mình già thật rồi chăng!