Bây giờ con Thư bắt đầu khóc, sau khi nó chứng kiến cảnh mấy người đang đẩy một chiếc quan tài trên nước lũ trong câm lặng đau đớn! Hồng dỗ dành em và đang loay hoay tìm cách gọi người tới cứu nên không biết có cặp rắn lướt tới chỗ chúng. Con Thư thét lên kinh hoàng rồi gục xuống. Nó bị con rắn cái cắn, nọc độc tác dụng tức thì. Con rắn đực còn lại, to lớn, quấn chặt Hồng. Nó giãy giụa, nghẹt thở, mồ hôi vã ra, muốn thét lên mà tắc nghẹn ở cổ họng. Rồi...
Hồng che cho con Thư (em nó) theo phản xạ tự nhiên khi bức tường trước mặt đổ ụp xuống. Nhanh hơn sóc, hai anh em nhảy lên giường, rồi lên tủ, sau cùng là tót lên xà ngang sát mái ngôi nhà cho kịp tránh dòng nước lũ dâng theo. Nó dỡ vài viên ngói. Hai đứa nhô đầu ngó ra. Cả hai cùng bật kêu:
-Trời ơi!
Một biển nước mênh mông, đục ngầu phù sa phủ kín làng rốn lũ. Miền Trung chiều cuối thu. Lất phất mưa. Vài ngọn cây cao còn ngoi được trên mặt nước làm bến đỗ cho bọn quạ đói ăn rình mồi. Tiếng gia súc kêu. Tiếng người gọi nhau, hình như có cả tiếng khóc. Những cảnh thương tâm dồn dập lướt qua trước mắt chúng … Tất cả tạo thành bức tranh, trong đó sự sống đang cố giãy giụa, bám víu để được tồn tại. Chúng cảm thấy mình thật nhỏ bé, đơn độc.
Sự việc đến quá nhanh với Hồng: Nhà chúng ở trung tâm thành phố, giàu có. Bố làm chủ một doanh nghiệp khai thác cát bằng cách hút từ lòng các dòng sông. Mẹ chuyên buôn gỗ, phần nhiều là của những kẻ mua bán đổi chác với lâm tặc rồi tuồn cho bà. Buổi trưa Hồng đi học về, bố mẹ vắng nhà. Chưa kịp tháo khăn quàng đỏ thì chị giúp việc hớt hải chạy vào bảo rằng em nó bị bắt cóc. Chuông điện thoại réo lên. Hồng cầm ống nghe, được bọn bắt cóc thông báo địa điểm chúng giam giữ con Thư. Thương em, nó vội lên đường sau khi bảo chị giúp việc báo lại cho bố mẹ. Nó đi, không mang theo gì ... Nó chẳng hiểu là mình đi bằng cách nào mà vượt qua hàng chục cây số để đến chỗ con Thư. Đó là căn nhà giữa một làng quê yên bình, đồng lúa đang cho thu hoạch, chim chóc ríu rít gọi bầy mót thóc. Trẻ em trạc tuổi anh em nó nô đùa trên đường đi học về. Con mương xanh điểm những bông hoa súng và những vạt rau tươi tốt. Một giọng hát miền trung trầm bổng vút lên từ chị gái ngồi xuồng đang hái rau muống trên mương. Nó nghĩ chỉ lát nữa nó sẽ cùng đứa em tha hồ cùng trẻ làng hái hoa bắt bướm ở một nơi mà hiếm khi nó được trải nghiệm. Nhưng, chỉ vừa mở được cửa căn nhà, kịp nắm tay con Thư thì lũ ập xuống, thời tiết thay đổi đột ngột ...
Bây giờ con Thư bắt đầu khóc, sau khi nó chứng kiến cảnh mấy người đang đẩy một chiếc quan tài trên nước lũ trong câm lặng đau đớn! Hồng dỗ dành em và đang loay hoay tìm cách gọi người tới cứu nên không biết có cặp rắn lướt tới chỗ chúng. Con Thư thét lên kinh hoàng rồi gục xuống. Nó bị con rắn cái cắn, nọc độc tác dụng tức thì. Con rắn đực còn lại, to lớn, quấn chặt Hồng. Nó giãy giụa, nghẹt thở, mồ hôi vã ra, muốn thét lên mà tắc nghẹn ở cổ họng. Rồi...
...Hồng bật dậy. Nó thở hổn hển và từ từ nhận ra mình nằm mơ. Chưa thực sự tin, nó chạy sang phòng đứa em: Con Thư ngon giấc trên đệm nhung gối lụa và điều hòa không khí đang ru cho nó ngủ. Quay lại phòng mình, Hồng bật TV. Cảnh lũ lụt miền Trung và những lời bình luận viên thống kê về thiệt hại, về đời sống khốn khó của người trong cuộc phải gánh chịu mà Hồng xem trước khi ngủ ban nãy giờ đang được phát lại. Nó khẽ thở dài khi trên TV, những người được hỏi đều cùng chung nhận xét rằng: Lũ lụt có phần nguyên nhân là do LÒNG THAM của số ít trong cộng đồng con người. Họ trực tiếp hoặc gián tiếp phá vỡ môi trường mà thiên nhiên ban tặng như đào sông, phá rừng.
Những giọt nước mắt lăn trên gó má cậu bé. Nó tắt TV và bước ra lan can, phóng tầm mắt vào khoảng không. Nó đang nhớ đến từng chi tiết của giấc mơ. Đêm của một thành phố tráng lệ giờ đây không còn mang lại cảm giác bình yên. Ngôi nhà của nó tô điểm cho thành phố giàu và đẹp. Người xây lên ngôi nhà là bố mẹ nó, nhứng người góp phần không nhỏ làm lên trận lũ. Không xa nữa, biết đâu lũ sẽ gây ra thảm cảnh, nhấn chìm cả thành phố này.
(Lời tác giả: Viết đến dòng cuối, đọc lại, chợt nghĩ (hơi ngớ ngẩn):
Hồng là một loài quả, ứng với chữ QUẢ.
Thư là thư từ, chữ nghĩa, ứng với chữ BÁO.
Do vậy tác giả đặt cho truyện về giấc mơ của Hồng tiêu đề: QUẢ BÁO, xin được tâm sự cùng các bạn.
Bài viết chia sẻ cùng nhân dân vùng rốn lũ của tỉnh Quảng Bình, tỉnh Hà Tĩnh trung tuần 10/2016.)