Tình muộn

"Ghép những mảnh vỡ của yêu thương, không phải ta dễ dàng quên đi nỗi đau mà là vượt qua tất cả để tìm được hạnh phúc mà ta đáng được hưởng. Những sai lầm nhỏ nhặt, có thể bỏ qua hãy bỏ qua, những rạn nứt dù khó khăn cũng hãy cố gắng hàn gắn. Xin hãy yêu nhau không chỉ bằng tình yêu mà bằng cả lòng cảm thông và tha thứ..."

(Thân tặng chị Lê Thu Hương-Phòng Kỹ thuật, Công ty CP Tư vấn Đầu tư mỏ và Công nghiệp-Vinacomin).

 

“Chị đánh rơi nửa đời vụn vỡ

Bên lề cuộc sống bộn bề

Anh nhặt nhạnh đem về

Vá víu.

Thổi bùng lên

Ngọn lửa yêu thương.

Thêm chút vị tha

Để hương tình thơm ngào ngạt

Giữa thói đời đen bạc

Lọc lừa

Nửa cuộc đời đổ nát

Của anh

Dung hòa cùng chị.

Những mảnh vỡ không keo hồ nào gắn được

Ngoài tình yêu thắm mượt

Của chị cho anh.”

(Trích nguồn: Yume)

Trong cõi đời tan hợp, hợp tan liệu có bao giờ chúng ta quay đầu nhìn lại phía sau chỉ để tìm kiếm một bóng hình nào đó vẫn luôn đứng đấy đợi chờ, nắm tay ta sánh bước trên đường đời đầy cô độc này. Rất nhiều, tôi biết sẽ có rất nhiều người mong muốn điều ấy.

Cô gái ấy vốn trong sáng, hồn nhiên là thế. Cô ấy cũng như bao người con gái khác vẫn luôn tìm kiếm cho mình một thứ tình yêu lý tưởng của cuộc đời. Mơ mộng, nâng niu và trân trọng nhưng rồi tất cả đều tan theo mây khói. Người con gái ấy đã từng có một mối tình đầu rất đẹp, cả hai anh chị đều là mối tình đầu của nhau, họ yêu nhau suốt thời sinh viên và luôn mơ về một ngôi nhà và những đứa trẻ. Nhưng rồi sau khi tốt nghiệp đại học, anh ấy đã đi du học nước ngoài và anh ấy đã thay lòng đổi dạ, chia tay với người con gái đã từng yêu anh suốt thời đại học và ở nhà chờ anh suốt mấy năm anh học Tiến sĩ ở nước ngoài. Người con gái ấy đã từng sống rất hạnh phúc, luôn nhìn cuộc đời bằng màu hồng, luôn nghĩ tình yêu là duy nhất, là vĩnh cửu. Người con gái ấy đã là quá khứ.

Cô gái ấy giờ đây chai sạn với tất cả, không còn có cảm xúc trước những lời tán tỉnh của người khác giới, không còn có niềm tin vào bất kỳ ai. Người con gái ấy luôn cảm thấy cô đơn giữa chốn đông người, đôi chân mệt mỏi muốn dừng. Dừng lại để cố tìm kiếm thứ tình yêu đã đánh mất. Dừng lại để cố tìm lại thứ cảm xúc của mối tình đầu. Đối với cô giờ đây tình yêu hay kết hôn là một điều gì đó thật xa vời. Cô còn nghĩ chắc sẽ ở vậy suốt đời, không bao giờ kết hôn nữa. Cùng lắm là xin một đứa con để nuôi cho cuộc sống đỡ buồn. Cô gái ấy, đã mang quá nhiều nỗi đau của mối tình đầu để lại.

Cô gái ấy mang một trái tim bị tổn thương quá nhiều, có quá nhiều vết sẹo chưa lành nên không thiết tha gì chuyện tình yêu, kết hôn. Mặc dù cô ấy vẫn tin tình yêu sẽ lại đến, chỉ là đến muộn mà thôi. Tình yêu đến muộn là tình yêu của sự trưởng thành, là tình yêu của sự khôn ngoan, là tình yêu của sự đổi thay từng ngày theo chiều hướng tốt hơn. Người con gái ấy vẫn luôn chờ đợi phép màu đó sẽ xuất hiện.

Và rồi, vào một ngày mùa thu đẹp trời, cô đã vô tình gặp anh-một người đàn ông đã không còn trẻ, đã từng có một đời vợ với hai đứa con. Trái đất đúng là quay tròn, hai người xa lạ, sống ở hai thành phố khác nhau, cách xa nhau về tuổi tác, có tính cách, công việc, hoàn cảnh sống khác xa nhau nhưng lại gặp nhau và yêu nhau. Trước khi đến với nhau, cả hai người đã có thừa những trắc trở, éo le của cuộc đời. Sự ghép nối giữa hai người cũng lại thừa những chênh vênh khi anh đã bước sang tuổi trung niên còn cô vẫn đang còn xinh đẹp, mặn mà, xuân sắc. Thế nhưng, mặc kệ biết bao điều tiếng, cuộc tình đó vẫn có một kết thúc viên mãn bằng một đám cưới và một gia đình nhỏ.

Nhớ lại ngày mới quen nhau, trong khi những người khác tìm đủ mọi cách để có được tình yêu của cô, còn anh lại rất thận trọng trong từng câu nói, không bao giờ dám nói một câu nào ngọt ngào, tình tứ. Hình như anh không đủ tự tin để yêu cô, anh sợ anh hơn cô quá nhiều tuổi, anh sợ anh còn phải có trách nhiệm với hai đứa con riêng, anh sợ làm cô phải chịu thiệt thòi, sợ làm cuộc đời cô thêm một lần nữa dang dở. Bởi anh biết, tất cả những gì tốt đẹp nhất đều đã dành cho cuộc hôn nhân trước gần hết, làm sao còn đủ sức mang lại hạnh phúc đủ đầy cho người phụ nữ mà anh cảm thấy yêu thương, trân trọng này.

Anh nghĩ phần còn lại dành cho cô rồi đây sẽ sớm là gánh nặng. Khi anh hơn cô quá nhiều tuổi, sẽ có lúc anh phải ra đi trước và cô sẽ vất vả nuôi con một mình. Nhưng chính vì sự cẩn trọng, không vội vã trong chuyện tình yêu đó mà cô đã quyết định gắn bó cuộc đời mình với anh, bởi cô hiểu, cốt lõi của tình yêu cần có một tình thương sâu thẳm. Nhất là khi tuổi trẻ đã qua đi khá lâu rồi, tình yêu ở tuổi này cần một sự cảm thông, thấu hiểu, xót thương cuộc đời nhau cả từ hai phía.

Khi anh và cô quyết định chắp nối hai cuộc đời lại với nhau, anh đã thành một người khác. Nhiều người nhận xét anh trẻ ra, phong độ hơn so với tuổi của mình, tinh thần lạc quan, vui vẻ hơn, biết quan tâm, chăm sóc người khác nhiều hơn. Khi con trai của hai người chào đời, anh trở thành ông bố yêu con kỳ lạ. Lúc nào trong điện thoại, máy tính của anh cũng có sẵn ảnh, clip về thằng bé để anh hãnh diện khoe với bạn bè. Người đàn ông tưởng như đã nếm đủ hết hỷ, nộ, ái, ố của cuộc đời ấy lại thấy những niềm hạnh phúc mới mẻ trong quãng đời còn lại của mình. Mấy chục năm miệt mài làm việc, cống hiến cho xã hội nhưng anh thừa nhận, đây mới là “kiệt tác tuyệt vời nhất” của đời mình.

Nhiều người bảo số anh vất vả vì cảnh con riêng, con chung nhưng nếu ai bắt gặp niềm vui ngời lên trong mắt anh khi nói về đứa con trai bé bỏng, nếu ai cảm nhận được sự trìu mến, yêu thương mà anh dành cho người vợ trẻ, thì mới hiểu, anh đang rất hạnh phúc. Và đặc biệt, nhìn cô dịu dàng, chăm sóc anh từng chút, mới thấy anh đã may mắn như thế nào khi có cô vào lúc chiều muộn của cuộc đời.

Lúc này, cô gái mới tin rằng: sau cơn mưa trời sẽ lại sáng, đôi khi ta còn thấy được cầu vồng sau cơn mưa. Thế nên, nếu muốn thấy được cầu vồng hãy để cơn mưa tăm tối ấy qua đi. Tất cả chúng ta nếu đã sống trọn với tình yêu của mình nhưng vô tình gặp phải những tình cảnh đắng cay, éo le thì hãy coi đó chỉ là một trong những thử thách của cuộc sống bắt ta phải trải qua mà thôi. Nếu muốn được hạnh phúc ắt hẳn chúng ta phải trải qua nhiều khó khăn và bước qua niềm đau.

Ai ơi, xin đừng bi quan trong tình cảm, khép chặt cánh cửa tươi đẹp của bản thân chỉ vì những ý nghĩ quá kỳ vọng vào cái gọi là tình yêu hoặc do gặp nhiều trắc trở trong mối tình trước mà mất đi niềm tin vào tất cả. Tình yêu là gì ư? Yêu-cũng chỉ là một trạng thái tình cảm, giống như mọi sự trên đời, nó cũng có hạn sử dụng. Biết trân trọng thì từ yêu thương này sẽ nảy sinh trách nhiệm, nghĩa tình-là thứ gắn bó người ta với nhau. Còn nếu không biết trân trọng tình yêu thì không thể giữ hai con người-hai thế giới nội tâm khác biệt ở bên nhau mãi được. Đơn giản lắm, hãy buông tay với tiếc nuối và nắm giữ một niềm tin. Niềm tin không thể đảm bảo tình yêu của bạn kéo dài mãi mãi. Nhưng để yêu ai đó và muốn được ai đó yêu hết mình, bạn sẽ phải tin. Thậm chí tin tưởng vào tình yêu đó một cách thành thật và trong sáng nhất. Phần thưởng dành cho những người dám chấp nhận sự bất trắc của con tim để tin tưởng và hy vọng, sẽ là một tình yêu trọn vẹn và đích thực.

Tình yêu không chỉ đơn thuần là tìm một người để hiểu mình và sống cùng nhà với mình mà là tìm một người để ta có thể thông cảm, chia sẻ và yêu thương suốt cuộc đời. Nó không phải là thứ mà ta có thể có được trong ngày một ngày hai, mà là cả một quá trình tìm và hiểu nhau. Một quãng thời gian dài để điều chỉnh bản thân sao cho phù hợp với nhau. Cho nên hãy thực sự quý trọng tình yêu và gia đình khi còn có thể.

Ghép những mảnh vỡ của yêu thương, không phải ta dễ dàng quên đi nỗi đau mà là vượt qua tất cả để tìm được hạnh phúc mà ta đáng được hưởng. Những sai lầm nhỏ nhặt, có thể bỏ qua hãy bỏ qua, những rạn nứt dù khó khăn cũng hãy cố gắng hàn gắn. Xin hãy yêu nhau không chỉ bằng tình yêu mà bằng cả lòng cảm thông và tha thứ. Đừng dễ dàng buông tay để rồi một ngày nào đó ta sẽ cảm thấy hối tiếc vì đánh mất yêu thương.

Hãy cứ nghĩ đơn giản thế này: Khi ta dành tình yêu thương cho ai đó, thì sẽ có một người nào đó đem thương yêu đến cho ta hay những người thân quanh ta. Có thể chưa đến ngay nhưng trong tương lai nhất định sẽ có. Cho đi yêu thương ta sẽ nhận lại được yêu thương và sự thanh thản trong tâm hồn. Cuộc đời này vẫn còn rất nhiều tấm lòng bao dung và vị tha lắm, phải không anh? Em mong tất cả mọi người dù có gặp phải bao nhiêu sóng gió trong cuộc đời, nhưng cuối cùng cũng sẽ có được hạnh phúc viên mãn, trọn vẹn.

“Dẫu bão giông cuộc đời chực chờ

Nhấn chìm con đò tình ái

Vượt trên số phận tình vẫn đơm hoa kết trái.

Ghép hai mảnh đời còn lại

Thành một nguyên lành

Lóng lánh sắc pha lê

Rạng rỡ trong ánh nắng chiều

Huyền hoặc.”

(Trích nguồn: Yume)

Hà Nội, ngày 12 tháng 9 năm 2016