Chùm tản văn của Lê Văn Đông
Tác giả Lê Văn Đông, giáo viên môn Ngữ văn, trường THPT Lương Thúc Kỳ, huyện Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam
TẢN MẠN NGŨ HÀNH.
Bước lên mấy bậc thềm rêu, nghe đá kể lời xưa huyền tích! Ngã mình trên thảm cỏ xanh, e ấp dưới nhạc thông vi vu gió thổi. Chợt thấy cõi trần xa! Vẳng tiếng chày kình ngân lên mấy nhịp, lời du dương vội trút bỏ lòng tà! Đây Huyền Không Động, vòm cao chót vót Cửa Trời. Một chốc thăng thiên!
Ngây ngây trước hình thù dáng lạ - Động lòng trần ôm "vú đá nàng tiên" Ngọt lành giọt sữa! Chợt thèm một lát hái mây, ghẹo trăng, lần lần vào hang Vân Nguyệt - mây của ngàn năm chơi vơi, trăng của ngàn năm tỏa rạng! Đây Bàn Cờ, Tàng Chân! Đi một nước chạm vào đường Thiện Mỹ. Kì diệu hóa công...
Chiều nay, ta đứng Vọng Giang Đài, tưởng mình về hơn trăm năm trước trên dấu chữ Ngự phong của tiền nhân. Xa dòng Cổ Cò uốn khúc, say sưa trong điệu vũ yên bình. Một sắc nắng long lanh như nụ cười duyên của người thôn nữ về chốn thị thành - Dòng trôi xuôi về phía Sông Hàn.
MÙA SANG
Một chút gió, một chút lạnh đủ để cảm nhận mùa đã gọi mùa. Thu đã hết, đông lại về. Lạnh! Cái lạnh từ xa xôi phương Bắc ngỡ hãy còn lâu mới thấm nhưng sao thấy lòng se sắt quá! Chưa kịp khép lại những ngày thu ấm. Chưa kịp vàng trải nỗi miên man trên con đường thu tình tự bâng khuâng. Vậy mà....Lạ chưa, trời mới chớm mùa mà lòng đã nghe đông - Cụ Nguyễn xưa thức nhận "sầu dài ngày ngắn" !
Chớm đông, đã nghe giai điệu buồn, ai đó đã bỏ vàng thu theo cánh vạc thiên di đi về nơi ấm. Ai đó đã "đi ngang cửa" trái tim ai mà không một lần ngoái lại.
"Gió mùa đông bắc se lòng
Chút lá thu vàng đã rụng
Chiều nay cũng bỏ ta đi”
MÔNG LUNG MÙA
Hạ trả cho ta cơn nồm Nam dịu mát sau cái nắng cháy rám mặt đường. Phượng đổ lửa lên khoảng trời xanh vòi vọi, lá ru cành ngủ yên. Sau vườn nhà tiếng quốc thiết tha đưa nhịp hoàng hôn về chạm núi. Hạ nghiêng xuống đời nồng nàn giai điệu rực rỡ, chói chang. Hạ ơi! Ta đi qua mùa hanh hao nắng, mùa gió kiệm lời. Mùa chưa kịp nhớ cái lành lạnh sớm mai đã hừng hực, nồng nồng hơi lửa tỏa. Mùa chưa kịp quên vệt nắng xé vai đã giật mình cơn giông chiều cuối bể.
Mùa nắng lên ngôi!
Tháng chín về, thu chạm ngõ!
Ban mai, hằng hằng mảnh vỡ thủy tinh vương trên nhánh cỏ long lanh. Chợt lành lạnh bàn chân, chạm vào ta thu ơi xúc giác - buồn! Thu gửi cho đời cơn heo may hình hài của gió. Làn nước hồ trong, con mắt mỹ nhân xanh. Thu nặng nỗi niềm riêng mà lá cũng đổi màu. Vàng rơi mọi nẻo. Ta đi qua mùa của những thì thầm nho nhỏ, trời giấu chi cái vang động, dư ba mà chỉ để khẽ một vệt nghiêng của lá. Chợt thèm cơn gió thốc...
Tĩnh tại đến hư vô!
Lê Văn Đông