Nó biết mình là con gà bị tật nguyền nên thường xa lánh các con gà lành lặn. Cũng như cu Tâm không có cha, mỗi khi các bạn kể về cha đứa nọ đứa kia, liền lặng lẽ lảng đi chỗ khác. Nó không bao giờ khóc, nhưng mỗi lúc như thế, nó thấy trong lòng thật buồn và ở hai khóe mắt của nó, giọt lệ cứ chực chảy ra.
Con gà bị tật từ trong trứng. Khi mổ vỏ trứng chui ra, năm ngón chân nó đã co quắp lại với nhau rồi! Vì còn bé, nên không biết bàn chân như thế là tật nguyền. Nó đi cà nhắc từng bước rất khó khăn và thường bị các con gà khác tranh hết thức ăn. Đôi khi mẹ nó vô ý dẫm cả lên. Những lần như thế, nó kêu thét lên đau đớn, lăn long lóc, trông thật tội nghiệp. Là phận gà, không canh bới được, kiếm sao nổi miếng ăn, sống sao nổi trong cái thời buổi giun dế chui sâu, sâu bọ leo cao này?
Nhà cu Tâm chỉ có hai mẹ con. Năm nay Tâm lên lớp ba, học trường làng. Tâm không biết tại sao, từ khi lớn lên, mọi đứa trẻ khác có cha, còn nó thì không. Nhiều hôm ở nhà một mình, nó buồn lắm, cứ chăm chăm nhìn con gà tật nguyền. Tâm thấy nó thật tội nghiệp, liền bắt nó nhốt riêng vào cái hộp đựng mỳ tôm, đặt cạnh bàn học, hàng ngày chăm sóc. Đêm nào học bài xong, trước khi lên giường đi ngủ, Tâm đều mở nắp hộp xem con gà đã ngủ chưa? Con gà tật nguyền nằm co ro, cái mỏ nhỏ xíu giấu vào trong cái cánh tí hon cụt lủn. Sợ nó rét, cu Tâm nhẹ nhàng phủ lên người nó một miếng giẻ lau.
Ngày nào cũng thế, trước khi đi học, Tâm cho sẵn thức ăn vào nắp lọ và khi về, việc đầu tiên là thăm xem con gà xem đã ăn hết thức ăn chưa? Mẹ cu Tâm mấy lần rầy la là để gà trong phòng học như thế, rất mất vệ sinh, nhưng cu Tâm nhất định không nghe. Nhờ có “chế độ chăm sóc đặc biệt” của cu Tâm, con gà lớn nhanh lắm. Nhưng càng lớn, bàn chân càng quắp chặt vào với nhau, thân càng nặng, nó đi lại càng khó khăn hơn.
Cuối cùng rồi cũng phải thả con gà ra cái chuồng phía sau nhà vì nó đã lớn. Vốn được cu Tâm chăm sóc từ bé, nên nó chẳng đi đâu xa, cứ quanh quẩn trong chuồng. Thấy có người là chạy sấp, chạy ngửa ra chực ăn. Mỗi khi làm xong bài tập, cu Tâm thường gọi nó lại, vuốt ve bộ lông vàng mượt như nhung. Nó có vẻ cám động lắm, cứ rúc cái đầu vào nách cu Tâm.
Nó cũng to đẹp như bao con gà trống, nhưng chỉ khác là bị tật nguyền ở bàn chân mà thôi. Khi đã trưởng thành một con gà trống, nó thường bị bọn gà trống lành lặn to khoẻ mổ vào đầu vì sợ tranh gà mái của chúng. Nhiều hôm nó bị con gà đầu đàn mổ cho chí tử. Bởi vậy, nó không dám đi ăn xa, chỉ loanh quanh một chỗ, tránh con gà trống đầu đàn trông thấy và tấn công. Ngày nào nó cũng đậu ở góc chuồng, đợi cu Tâm học bài xong cho nó ăn.
Nó biết mình là con gà bị tật nguyền nên thường xa lánh các con gà lành lặn. Cũng như cu Tâm không có cha, mỗi khi các bạn kể về cha đứa nọ đứa kia, liền lặng lẽ lảng đi chỗ khác. Nó không bao giờ khóc, nhưng mỗi lúc như thế, nó thấy trong lòng thật buồn và ở hai khóe mắt của nó, giọt lệ cứ chực chảy ra.
Dạo này mẹ cu Tâm có nhiều việc bận nên ít để mắt tới nó. Cu cậu quan sát thấy mẹ có nhiều cái thay đổi. Chẳng hạn, trước khi đi làm, thường đánh môi son. Và đặc biệt, xức nước hoa thơm nức khiến cu Tâm cong cong cái mũi. Đêm, mẹ thường thì thầm điện thoại với một ai đó. Thấy cu Tâm vào thì tắt máy. Mẹ hay cười tủm tỉm một mình, khuôn mặt mẹ sáng rạng rỡ, mắt long lanh những tia sáng chứ không u uẩn như trước kia. Chiều chiều học bài xong, cu Tâm bao giờ cũng mang cho con gà tật nguyền nửa bơ gạo rồi mới chạy theo lũ bạn vào sân cỏ dưới chân đồi đá bóng.
Hôm nay Tâm đi học về, thấy trong nhà xuất hiện một người đàn ông lạ mặt. Mẹ kéo nó vào lòng:
- Con trai đó anh! Học lớp ba rồi! Anh xem có xinh trai không? Ba năm liên tục là học sinh giỏi đấy!
Người đàn ông nhìn nó với cái nhìn thiện cảm và âu yếm. Linh tính báo cho cu Tâm có một vấn đề gì rất hệ trọng. Mẹ nó bảo:
- Con ra rửa tay rồi vào ăn cơm! Hôm nay có bác Vĩnh Tuyền đến chơi với mẹ con ta.
Với mẹ con ta! Cứ làm như thân thiết lắm không bằng! Bác Vĩnh Tuyền nào? Cu Tâm nghe tên quen quen… Có phải tên người mà nhiều đêm ngủ mơ, mẹ nó lẩm nhẩm gọi không?
Tâm lặng thinh ra vòi nước rửa tay. Nó giật mình khi nhìn thấy lẫn trong rổ lông gà ướt đẫm có hai cái chân gà, một lành lặn, còn cái kia, năm ngón chân co quắp. Nó hốt hoảng chạy ra xem chuồng gà, thấy hai ô chuồng vắng ngắt, chạy vào phòng ăn, lật chiếc lồng bàn đậy mâm cơm lên: Hai đĩa thịt gà vàng ươm!
Mẹ nó đã đang tâm thịt con gà tật nguyền! Con gà đáng thương, bấy lâu nó chăm sóc hết lòng…Thế mà mẹ nó… Nó ngồi bệt xuống nền nhà, gào lên trong nước mắt :
- Sao mẹ lại thịt con gà của con! Nó đã khổ sở vì cái chân bị tật nguyền rồi… Có khác chi con khổ sở vì không có cha! Mẹ ác lắm! Mẹ có biết không? Tôi ghét các người!
Cu Tâm bỏ chạy vào phòng, gục đầu vào gối khóc nức nở.
Không khi trong nhà bổng nhiên lặng ngắt. Người đàn ông và mẹ cu Tâm không ngờ có tình huống này xẩy ra. Nhưng ông ta xúc động thật sự.
Trong phòng, cu Tâm khóc nức nở. Bên ngoài, mẹ nó và người đàn ông ngồi như hai pho tượng đá, không ai còn nói được điều gì. Mọi lời nói lúc này, vô nghĩa!
Mãi một lúc sau, người đàn ông quả quyết đứng dậy đi vào trong phòng. Ông ta ngồi sát bên cu Tâm. Nó vẫn gục đầu vào gối nhưng cảm nhận được hơi ấm từ người ông ta toả ra. Người đàn ông nói với nó bằng giọng rất ấm:
- Bác xin lỗi cháu! Tại vì bác mà mẹ đã làm thịt con gà tật nguyền của cháu. Bác đến đột ngột, mẹ đuổi mãi mà không bắt được con gà nào, đành bắt nó thịt. Nhưng bác có một đề nghị như thế này:
Nó không thút thít nữa. Nó muốn nghe tường tận cái người đàn ông xa lạ này đã đến nhà nó rồi vì thế mà con gà tật nguyền bị giết thịt, xem ông ta nói gì? Ông ta nói giọng thật trầm ấm, tự nhiên nó cảm thấy giữa nó với ông có một mối liên hệ gì đó, gần gủi và thân thiết.
- Mẹ đã trót làm thịt nó rồi! Cháu có bắt đền, mẹ cũng không làm cho nó sống lại được! Nhưng chúng ta sẽ không ai ăn thịt nó, mà đặt lên mâm cúng ông trời, cầu trời đừng bao giờ để một con vật nào trên đời bị tật nguyền, và cũng đừng bao giờ để những đứa trẻ không có cha! Ông trời sẽ hoá kiếp con gà của cháu thành con gà trống lành lặn, tiếng gáy vang rất xa, còn cháu, sẽ có một người cha tốt.
Chỉ có một lời khấn cầu mà cùng một lúc, con gà của nó trở nên lành lặn, nó có một người cha! Nhưng ông trời cho ai làm cha của nó chứ! Nó chỉ muốn có một người cha để sà ngay vào lòng và cất tiếng gọi cha ơi cha! Niềm khao khát cháy bỏng bấy lâu nay nó mong đợi
Nó ngồi dậy, nước mắt vẫn đầm đìa trên gương mặt non nớt, lí nhí:
- Thế bác cúng đi nhé! Cháu sẽ cùng cúng với bác!
Thật là bất ngờ! Mẹ nó mừng quá, vội bưng mâm cơm đặt trên một chiếc bàn con giữa sân. Người đàn ông nhanh nhẹn ra vườn chặt khúc cây chuối cắm nhang.
Ba nén nhang thắp lên. Khói xanh toả lên trời thơm ngan ngát, không gian như lắng xuống, thiêng liêng và linh diệu. Cu Tâm đứng sát bên người đàn ông cùng chắp hai tay. Cả hai người mắt hướng trời cao, cùng vái ba vái.
Người đàn ông cung kính nói thay cho nó:
- Kính cáo cao xanh! Tên tôi là Ngô Vĩnh Tuyền ngụ ở… Hôm nay gia đình chúng tôi lòng thành dâng lễ vật, cầu xin trời xanh tác thành cho hai viêc: Thứ nhất, con gà tật nguyền sẽ được hoá kiếp thành một con gà trống lành lặn, có tiếng gáy vang thật xa. Thứ hai, cháu Ngô Vĩnh Tâm sẽ có một người cha tốt bên cạnh để không còn sợ ai bắt nạt.
Không biết lời khẩn cầu có thấu lên trời xanh hay không mà bổng nhiên mưa rơi lộp độp. Mẹ nó cảm động lắm, nói trong nước mắt:
- Con hãy cảm tạ trời phật, lời khẩn cầu của hai bác cháu đã linh nghiệm. Đây chính là cha đẻ của con. Bao nhiêu năm nay, cha con chưa một lần gặp mặt. Lại với cha đi con!
Cu Tâm nhào vào lòng cha nó, miệng mếu máo gọi: Cha ơi, cha!
Đêm hôm ấy hai cha con ôm chặt lấy nhau ngủ. Trong giấc mơ, nó thấy con gà tật nguyền đã trở thành một con gà trống lành lặn, dũng mãnh, hai chân có hai cái cựa dài, có móng vuốt hẳn hoi, vỗ hai cánh bộp bộp và cất giọng gáy vang: Ò ó o…o!
Cu Tâm thức dậy. Phương đông, mặt trời đang lên. Những đám mây hồng như mầu cà chua chín. Mẹ nó hôm nay vui lắm, hai má ửng đỏ, từ dưới nhà bếp bưng lên bàn ăn không biết món gì mà mùi thơm lắm. Mẹ nó ân cần giục hai cha con dậy ăn sáng …
4/2013