Đất
Ai bảo đất không biết nói năng
đất chỉ lặng câm và “hiền như đất"
không đâu, đất cũng vui cười, sầu khóc
cũng nghĩa tình, phẫn uất ngút trời mây
Tôi nghe đất cười sau những sá cày
ruộng lúa mướt xanh, luống khoai mập củ
lá - muôn triệu mắt cười thiếu nữ
đất - môi nâu tươi rói mùa màng
Đất buồn rầu khi mùa nắng chang chang
cây lúa chết trên tay người cày cấy
đất khóc đầm đìa sau mùa lụt tới
khoai thối mầm, mẹ xa xót thở than
Người tưới mồ hôi nuôi đất quanh năm
đất tình nghĩa trả người hoa trái
trả bóng mát bờ tre, rặng duối
cây đa làng - nơi giữ mãi hồn quê
Tôi đã nghe những tâm sự tái tê
đất bỏng mắt khi đồng hoang, cỏ dại
đất bầm gan: bị thu hồi - mãi mãi
xa người gieo trồng, vào tay lũ gian tham…
Tôi đã nghe đất cuồn cuộn sóng tràn
gào thét cùng nông dân mất đất
như muốn chôn vùi lũ sâu dân mọt nước
cho làng quê an lạc cấy cày
+
Tôi vẫn nghe tiếng đất đêm ngày
bởi đất là nông dân, là hồn quê, tiên tổ
là xương máu bao đời kết tụ
đất luôn thầm thì như tiếng mẹ trong tôi!