50 câu thơ thả lên trời trong ngày Thơ VN

-Trời trong như nước trăng vằng vặc

Giấc mộng xuân tràn dưới bóng hoa
Trần Nhân Tông

-Ba vạn quyển vàng vô dụng cả
Yêu dân chẳng trót, bạc phơ đầu
Trần Nguyên Đán

-Nỗi lòng đau đớn lạ thường
Mặt trời vàng úa vì thương kiếp người
Nguyễn Du

-Kim cổ miên man tình đất nước
Sao mình làm mãi một thi ông
Cao Bá Quát

-Thương thay người ở đôi quê
Nẻo đi thì nhớ, nẻo về thì thương
Nguyễn Công Trứ

-Nghìn năm gương cũ soi kim cổ
Cảnh đấy người đây luống đoạn trường
Bà huyện Thanh Quan

-Ngày ngắn, đêm dài, đêm lại sáng
Đêm qua, ai có bạc đầu không?
Tản Đà

-Việc nước việc quân bàn đã dứt
Bên song tựa gối ngủ cùng trăng
Hồ Chí Minh

-Nỗi niềm chi rứa Huế ơi
Mà mưa xối xả trắng trời Thừa Thiên.
Tố Hữu

-Hương xoan thơm mát chiều hè thịnh
Hương tím hay là mộng của cây
Huy Cận

-Cái không mất thường ở trong nước mắt
Nguyễn Đình Thi

-Em xa vời thảng thốt một làn mây
Việt Phương

-Bố mẹ chỉ có những kỷ niệm
Để lại sau lưng, như một suối hương dài
Chính Hữu

-Hoàng hôn ngựa cuốn cầu vồng lụa
Ngàn mây tràng giang buồn muôn đời
Nguyễn Xuân Sanh

-Trưa đang đứng, còn đời mình đang chín
Giọt nắng vàng như mật sáng rưng rưng...
Bằng Việt

-Ai phiêu bạt nơi chân trời góc biển
Có gọi thầm tiếng Việt mỗi đêm khuya?
Lưu Quang Vũ

-Chỉ có thơ
Làm lẽ phải thầm lặng
Nguyễn Khoa Điềm

-Dạ hương biến hóa tài tình
Hương bay một nẻo hoa rình một nơi
Vũ Tú Nam

-Tiếng ve đỏ mà trời xanh lắm
Những gay gắt hồn ta đằm thắm
Thanh Thảo

-Bâng quơ một tiếng chim đêm
Mà lưu bao nỗi niềm riêng ngang trời
Trần Nhuận Minh

-Mây đi vắng trời xanh buồn rộng rãi
Sông im dòng đọng nắng đứng không trôi
Anh Thơ

-Vĩnh viễn chim ca, vĩnh viễn nắng cười
Vĩnh viễn anh yêu em, như yêu sự thật
Xuân Diệu

-Trăng non như một cánh diều
Trẻ con phất dối thả liều lên mây
Nguyễn Bính

-Nhà thơ như con ong biến trăm hoa thành một mật
Một giọt mật thành, đòi vạn chuyến ong bay
Chế Lan Viên

-Lịch sử thế kỷ hai mươi là lịch đường rừng
Thế kỷ mới chính là đường cao tốc
Phạm Tiến Duật

-Tôi cay đắng tôi tột cùng hạnh phúc
Tôi cháy lên đâu phải để cho mình
Tô Hà

-Những đám mây đã chở con qua dâu bể cuộc đời
Dương Kiều Minh

-Dẫu ở đâu ta vẫn con của núi
Cảm ơn cây rừng giữ vía cho ta
Mai Liễu

-Nâng lên sóng biển xô vào chén
Đặt xuống thì trăng lại rót đầy
Nguyễn Ngọc Oánh

-Cát đi mãi chẳng thành đường
Tôi đi theo lối mẹ thường hát ru
Nguyễn Hữu Quý

-Trúc xanh đốt ngắn đốt dày
Đốt thời gian ở trên tay mình cầm
Nguyễn Văn Hiếu

-Trên cánh đồng của tôi mùa ấu thơ đã hết
những luống rạ khô như một giấc mơ vàng
Hồng Thanh Quang

-Hương cháy lên tắt đi rồi lại cháy
Các anh cứ trẻ măng khi nhân loại đã già
Trần Cao Sơn

-Có cái chớp mắt đã nghìn năm trôi
Nguyễn Trọng Tạo

-Đêm Thúy Kiều sang nhà Kim Trọng
Nguyễn Du tắt bớt trăng và vặn thấp ngọn đèn.
Lê Trí Viễn

-Gió nổi lên rồi con tàu đang chuyển động.
Lửa ở nơi không có dấu chân người
Trần Anh Thái

-Nhận khẩu súng, núi xa gần lại
Mỗi ụ mối, gốc cây cũng Tổ quốc mất còn
Ngô Minh

-Ta nuôi, nuôi trẻ trung trở lại
Biển xanh tươi như một nỗi đợi chờ
Trần Nhật Lam

-Mắt quen nhìn thấy núi
Nên hồn xanh như rừng.
Tạ Văn Sỹ

-Mỗi mỏm núi một người cầm súng
Y Phương

-Cầu cho những lá đang xanh
Biết nương cuối rễ đầu cành mà tươi.
Lệ Thu

-Mỗi ngày tôi luyện thành tôi mỗi ngày
Phạm Đức

-Mầu hoa chẳng chịu lặng im
Lẫn vào sỏi đá thắp nghìn nén hương
Nguyễn Việt Chiến

-Thủy chung còn một xóm nghèo
Người về tìm những thương yêu kiếp người
Lã Ngọc Khuê

-Nhặt mưa nhặt nắng dãi dầu
Đem về mà ghép muôn mầu phận ta
Đặng Cương Lăng

-Nói thương người lính trong tem
Chính là thương lắm người bên cạnh mình
Đinh Thu Vân

-Trời Thanh Hóa là cái vó
Mà lúc nào cũng vớt được tôi lên
Văn Đắc

-Áo dài bay cây đứng ngẩn bên đường
Lê Thành Nghị

-Những đường chỉ tay dằng dịt các dòng sông
Cho con người về với cội nguồn
Từ Quốc Hoài

-Tự tình yêu là nước mắt
Tự tình yêu là khúc ca
Phạm Hồ Thu


(Nguồn: baovannghe.com.vn)