Chùm thơ của Nhà thơ Trần Ngọc Ước (Uông Bí-Quảng ninh)
DƯỚI TRĂNG
Tình cờ, thật tình cờ thôi
Nhìn ra thấy vợ đang ngồi dưới trăng
Tóc dài trăng gội óng vàng
Cảnh đêm trăng vẽ mơ màng đắm say
Dưới trăng em vẫn mảnh mai
Trăng cài thêm nét thơ ngây thuở nào
Hiện về năm tháng bên nhau
Ngoái nhìn! Thoắt đã đi vào ...Ngày xưa...
Có gì như thiếu, như chưa
Gió thu se sắt thổi qua nỗi lòng...
Nhớ ngày em buộc chỉ hồng
Lặng lẽ theo chồng, khuya sớm nuôi con
Túp lều tranh nép sườn non
Bát cơm manh áo mài mòn đôi vai
Bỏ quên nhan sắc phôi phai
Gió sương che chắn hôm mai một mình...
Tôi lần theo hướng công danh
Năm chìm bẩy nổi rồi thành lơ ngơ
Vui thoang thoảng, buồn vu vơ
Đêm đêm chắp bút làm thơ tặng người...
Tỉnh say... nửa khóc nửa cười
Nhân tình thế thái bời bời nông sâu...
Mạch đời trôi, có ngờ đâu
Em là thăm thẳm của câu thơ tình...
... ... ...
Trăng huyền diệu, em lung linh
Lặng thinh! Tôi lặng một mình... Ngắm em.../.
...
NHẪN CƯỚI
Chiếc nhẫn này anh trao cho em
Để tiếp sức thêm quãng tuổi già duyên nợ
Cũng giờ phút này ngày xưa mình thành chông thành vợ
Phôi thai chức phận một gia đình
Con thuyền về bến hôm nay qua bao thác bao ghềnh
Trong nghèo đói, trong bão dồng trần thế…
Các con lớn dần cùng tình cha nghĩa mẹ
Rồi mình thành ông thành bà
Năm trước giấu các con mình tổ chức qua loa
Chỉ chụp vài ba ảnh cưới
Cũng váy ba tầng, com lê, mốt mới
Gọi là tập tọe làm sang
Cho bớt tủi thân phận thiếp với chàng
Bắt chước các con “Đời người chỉ một lần áo váy”…
Ba mươi sáu năm thêm một lần “Cưới lại”
Cùng chung vui là mấy người bạn thân
và mấy gia đình của các con giờ đã trưởng thành
Thêm đàn cháu đông vui bên ông bà hạnh phúc
Nỗi niềm trào dâng chợt cay cay tròng mắt
Khi các con nâng ly chúc chúng mình … thọ tỷ nam sơn
Trong sâu thẳm lòng anh thầm cảm ơn em
Ba mươi sáu năm qua luôn cời than giữ lửa
Ủ ấm gia đình khi rét lùa khe cửa
Khi chuyển mùa... gió thốc lá tả tơi
Các con bây giờ đã có nhẫn lồng tay
Có cả tương lai đang chờ phía trước
Chúc các con một đời hạnh phúc
Còn bố…!
Rất vui…
MẸ CÓ NHẪN CƯỚI RỒI…./.
LẶNG LẼ
Có một người lặng lẽ trong đêm
Dồn kỷ niệm ghép vào trang giấy
Lặng cùng con tim ngùn ngụt cháy
Ngọn lửa bùng lên đôi mắt đỏ hoe.
Có một người líu ríu mỗi bước đi
Qua ngõ nhà ai như lần đầu bỡ ngỡ
Một chiếc lá rơi cũng chạm vào nỗi nhớ
Ngọn gió vô tình trĩu nặng niềm thương...!
Lóng ngóng nhìn theo dòng người không quen biết
Lặng lẽ trong lòng quặn thắt
Lặng lé thở dài, lặng lẽ .... quay đi../.