Đúng là của khỉ
Sáng đầu hè mát mẻ thanh khiết vô cùng tận, nước sông lại trong văn vắt. Hai mẹ con “thoát y vũ”, nhét tất cả quần áo vào hẻm thẹo cái cống gạch cổ lỗ rồi chọn chỗ nước quẩn bên cánh gà lội xuống, tự tin và bình tĩnh hưởng lộc trời. Con bé Thêm mới lẫm đẫm biết đi nhưng nghịch như quỷ, cứ chuồi khỏi tay mẹ mà quẫy đạp rồi cười như nắc nẻ… Bỗng, ôi thôi! Bà vuột tay, con bé quá đà sa ra dòng nước đang chảy xiết nên chìm nghỉm. Bà rụng rời đổ đốt lao theo, may mà túm được nó rồi ngoi ngóp tha nó vào bờ. Hú hồn hú vía giời ạ! Con bé uống mòng cả bụng nước, mắt trợn ngược và khóc không thành tiếng… Thế có cơ khổ không kia chứ! Bà hình dung ông Cả “Thiên Lôi” mà biết sự này có lẽ ông cầm lưỡi tầm sét mà bổ bà thành trăm mảnh.
Đã ngoài 40 tuổi, bà Thềm vợ ông Cả Mịch vẫn sinh thêm một bé gái. Sự sinh nở muộn màng và hơi trái khoáy này là có lý do : Công ty ông Cả làm ăn thua lỗ phải giải thể, mà bà nhà trông hãy còn “nhuận” lắm. Bà Mụ trong lúc phởn chí đã nặn bà hết sức dư thừa về tổng quát hình hài... Bốn mươi tuổi mà nây nả phốp pháp, lúc nào cũng cười tanh tách. Dạo ông Cả vắng nhà, bà mỗi tháng lên cơn “động kinh” một lần làm con cháu hết cả hồn vía… Đến khi có ông Bác sỹ về hưu rỉ tai mấy bà nạ dòng và bày cho liệu pháp về cách chữa trị mới tai qua nạn khỏi… Lạy trời, nào có thuốc men gì đâu, người ta đóng cửa, buông màn, đuổi hết con cháu ra ngoài rồi hành sự công việc cấp cứu hết sức oái oăm, ở ngoài, nghe mà ghê hết cả người, cứ tưởng sắp phải mời đội Bát âm đến nơi. Khoảng non nửa giờ, bà lại khoẻ phừng phừng… Hỏi ông Bác sỹ, ông ấy bảo ”Có chết rực, ấy là bệnh Et tơ ri”... Mấy bà chả hiểu tiếng Tây ra sao, cứ đằn ông tra khảo. Bực mình, ông nói toạt móng heo: “Là bệnh thiếu đàn ông! Là bệnh phải gió cắn răng… Là bệnh khỉ gió! Nghe ra mà chửa”.
Ông bà có mỗi cậu ấm mũ gậy, lấy vợ đã xin ra ở riêng, cháu Nội ông cũng gần hai đứa… Con dâu bụng chửa nê nê, mẹ chồng cũng bụng to inh ích. Cái lão mất nết hàng xóm, hôm họp thôn, xung phong lên đọc thơ, lão tuôn ra mấy câu lục bát, cười vỡ bụng:
Mẹ ơi! Con đã có thai
Con ơi! Mẹ cũng có vài tháng nay
Mẹ ơi con con sắp đẻ đây
Con ơi mẹ cũng đẻ ngay bây giờ...
Ấy thế nên bé gái tên là Thêm mới sinh ra gần như cùng tháng với “cháu” của nó, đương nhiên, nó làm cô ruột và đương nhiên cái cảnh ”cháu bú bà, em bú chị ”ắt phải có… Kể ra thì cũng chả làm sao, về già cố thêm đứa “chấy rận” cũng thích… Thôi không tọc mạch chuyện nhà ông Cả nữa, ông ấy mà biết thằng nào con nào trong cái làng này nói lén, bình luận lén là ông ấy gang họng ra… Ông Cả là ông Thiên Lôi mà Giời phái xuống để đe nẹt cả làng, cả họ này… Đã bảo là ông nóng tính lắm.
Sáng mồng Năm tháng Năm ta (Tết Đoan Ngọ vẫn gọi là chạp chiết sâu bọ), bà bế cô út Thêm ra sông tắm khi ông mặt giời còn chưa lên. Giờ này, làng xóm còn đang ngái ngủ…
Hai mẹ con lẻn trốn ông Cả, không đem theo quần áo khô để thay… Bảnh mắt ra chứ có ai đâu mà ngại, cứ “tắm Tiên” cho nó sướng rồi về trước lúc ông Cả dậy là "lai vô ảnh, khứ vô tung". Tắm trước cả làng, hè này lo gì rôm sảy, mụn nhọt… Ấy là bà nghĩ thế.
Sáng đầu hè mát mẻ thanh khiết vô cùng tận, nước sông lại trong văn vắt. Hai mẹ con “thoát y vũ”, nhét tất cả quần áo vào hẻm thẹo cái cống gạch cổ lỗ rồi chọn chỗ nước quẩn bên cánh gà lội xuống, tự tin và bình tĩnh hưởng lộc trời.
Con bé Thêm mới lẫm đẫm biết đi nhưng nghịch như quỷ, cứ chuồi khỏi tay mẹ mà quẫy đạp rồi cười như nắc nẻ… Bỗng, ôi thôi! Bà vuột tay, con bé quá đà sa ra dòng nước đang chảy xiết nên chìm nghỉm. Bà rụng rời đổ đốt lao theo, may mà túm được nó rồi ngoi ngóp tha nó vào bờ. Hú hồn hú vía giời ạ! Con bé uống mòng cả bụng nước, mắt trợn ngược và khóc không thành tiếng… Thế có cơ khổ không kia chứ! Bà hình dung ông Cả “Thiên Lôi” mà biết sự này có lẽ ông cầm lưỡi tầm sét mà bổ bà thành trăm mảnh.
Trong cơn bấn loạn, bà bế thốc con bé lên bờ cứ thế chạy nhông nhông trên đường, chạy đi rồi chạy lại trên đường làng để nó nôn cái bụng nước đầy phinh phích kia ra… Con bé tỉnh và bà cứ thế, bà bê con chạy về nhà.
Cách cổng một đoạn, bà gặp ông Chương (chú em họ nhà sát cống gạch) đi đổ ống lươn về sớm… Nhìn thấy bà, ông chạy tụt vào một ngõ hẻm như ma đuổi.
Về đến nhà, không kịp nghĩ ngợi vân vi, hai mẹ con chui tọt vào buồng, vơ quáng vơ quàng quần áo khô mặc vào. Bà dặn con bé: "Cấm nói chuyện tắm táp với bố mày, bép xép tao cắt lưỡi”.
Mọi việc diễn ra êm đẹp.
Cơn sợ mất mật ban sáng hồi dần, bà quay sang bực bõ với ông em họ, quái lạ! Làm sao nó thấy mình hoạn nạn lại bỏ chạy kia chứ! Rõ là cái đồ mắt trắng môi thâm! Anh với chả em, họ với chả hàng, chỉ mời uống rượu là nhanh.
Chiều ấy, ông mời mấy anh em trong họ đến ăn thịt ngỗng và thưởng thức rượu nếp ngâm… Từ ngày về hưu, Tết Đoan Ngọ nào cũng thế.
Vợ chồng ông Chương đến rõ sớm. Ông lặc lè ôm quả dưa hấu, bà vợ có gói gì vuông chằn chặn, kẹp khư khư bên kẽ nách.
Lúc này, ông Cả đang lễ ở ngoài Đình. Nhà chỉ có hai mẹ con. Đụng mặt nhau, cả hai chẳng mặn mà như mọi lần, Bà Thềm tớn cái mặt đầy khí giận lên mà trách móc:
- Gớm! Chú còn nhớ đến cái nhà này cơ à! Sao sáng nay thấy tôi như thế chú lẩn như trạch như lươn…
Ông Chương như gà mắc tóc, Bà Thềm càng giận, càng tức:
- Thế chú không biết tôi với con bé làm sao à! Lúc sáng ấy! Tôi vừa chạy vừa ri rỉ khóc ấy, chú chẳng nhòm ngó, hỏi han một nhời… Vô tâm đến thế là cùng…
- Vâng, thưa chị! Nhìn rõ mồn một là đằng khác nữa cơ… Nhưng mà trông bác ghê chết, bố ai dám nhòm với ngó.
- Họ hàng với nhau, cũng là người trần mắt thịt với nhau thì ghê cái nỗi gì! Thế chú coi mẹ con nhà tôi, coi tôi nữa là ma à…
- Ma còn đỡ sợ! Bác nhìn còn ghê hơn cả ma… Ghê chết! Bố ai còn nhòm với ngó… Mà sao bác kỳ cục thế, quên đi chẳng được bây giờ còn vạch vòi ra cho nó nhiễu sự! Rõ của khỉ nhà bác…
Sợ mâu thuẫn chị em bùng phát. Bà Chương gái lôi từ nách ra cái bó vuông vuông:
- Thế bác có nhớ là quần áo ai đây không! Có phải đích thị là quần áo mẹ con bác không?? Có nhớ nhét vào đâu không hở giời?
Bà Thềm giật mình… Chết thật! Thế mà không nhớ ra! Cái hẻm cống gạch, chết nỗi, cái hẻm cống?... Hoá ra ban sáng, mình vác con thỗn thện chạy trên đường làng…
Ông Cả đã về, ông rặng hắng rõ to từ đầu ngõ! Chết rồi, ông đã về…
Bà Thềm chạy tụt ra chái bếp, tim đập tong tong. Bà lẩm bẩm:
- Sâu với chả bọ! Tắm với chả táp… Hú hồn… Đúng là “của khỉ”.
Tin cùng chuyên mục
Biết ngoại ngữ… Thật là có lợi
10/06/2014
Bài văn tả mẹ
09/06/2014
Nói dài, nói dai...nói dại
06/06/2014
Vui cười của Nguyễn Thị Diệu Lan
29/05/2014