Thơ Trần Thuận Thảo (Gia Lai)

Tháng mười về..gió trở mình thức dậy/ Sương mong manh ướp lạnh lá trên cành/ Tâm tư buồn chiều vạt nắng trôi nhanh/ Mùa gọi mùa, đan yêu thương tình ái.! (Trần Thuận Thảo)

 

 

NƠI EM CHỜ

 

**

Nơi em chờ..nghe sầu giăng lối cũ

Sắc se lòng cơn gió lạnh chiều đông

Thu đi qua.chẳng còn chút nắng hồng

Sương giăng lạnh bước chân người cô lữ..

*

Chiều đi qua bới tìm ngày xưa cũ

Giẫm lá vàng sót lại buổi tàn thu

Hồn miên mang theo những dốc sương mù

Nghe phiêu lãng,gió ngược chiều.trông ngóng...

*

Thời gian trôi,chỉ còn là chiếc bóng

Nơi em chờ gió xao xác hàng thông

lá xôn xao ,hương mùa cũ ấm lòng

Hay kỹ niệm vo tròn chôn quá khứ?

*

Nốt thăng trầm bước chân người viễn xứ

Trắng góc đời ,lấp dáng cả tình riêng

Bàn chân đau,hạt cát cũng nỗi niềm

Vương tóc bạc trắng buồn phiền lối cũ..

*

Nơi em chờ, những chiều đông ấp ủ

Lối rêu phong sương trắng phủ phai dần

Có còn không chút nắng ấm ngại ngần

Nghe lay động tiếng sầu đông thức dậy.!

MÙA GỌI

**

Thu cuối mùa lá vàng rơi lặng lẽ

Mùa gọi mùa se sẽ lạnh bờ vai

Sương ban mai níu nhẹ đôi gót hài

Chân vội bước ,tim dùng dằng ngoái lại..

*

Thời gian trôi chạnh lòng miền xa ngái

Day dứt nhiều, sóng bạc, biết nông sâu

Nốt trầm sầu,da diết cháy bờ ngâu

Nghe loang vỡ, tím chiều đông trụi lá..!

*

Người nơi ấy gởi lòng vương cỏ lạ

Mang nắng thương dịu vợi đến nơi này

Có chút gì như hơi ấm bàn tay

Ta giữ mãi màu nắng vàng bên ấy..!

*

Tháng mười về..gió trở mình thức dậy

Sương mong manh ướp lạnh lá trên cành

Tâm tư buồn chiều vạt nắng trôi nhanh

Mùa gọi mùa,đan yêu thương tình ái.!

*

Cứ vậy nhé rừng thu nay khép lại

Dù gió còn ảo ảnh một miền xa

Nắng lung linh vạt cỏ dại hiên nhà

Nghe tiếng gọi.. mùa.xa xa vọng lại..