Vũ Minh Thoa - Chùm thơ

Chúng tôi người của ngày xưa/ Nói chuyện ngày xưa - nỗi đau đất nước/ Người ta bảo quên đi; nhưng làm sao quên được...

 

CHỢ TÌNH KHAU VAI
Có một ngày
Khác với mọi ngày
Vợ không ghen chồng, chồng không ghen vợ
Ông hay bà
Anh hay chị
Cô hay chú
Cứ việc ôm vai, bả cổ bạn tình xưa.
Họ thức với sao khuya
Tận hưởng hương rừng gió núi
Đêm rắc mật những lời trao gửi
Mây bồng bềnh cây núi ngả nghiêng say
Trời Khau Vai nắng gió lạ thay
Nắng như sợ lòng người oi bức
Gió dịu êm như tình yêu đích thực
Bởi một năm chợ có một phiên
Em gái tần ngần bên vách đá chiều buông
Cây lẻ bóng nghe thưa dần buổi chợ
Tôi hỏi em ... em bảo chờ người ấy ...
Sắp hết chợ rồi mà chẳng thấy sang !
...
Rồi hồn nhiên em nói dịu dàng:
Ta lên Hang Thề thắp hương anh nhé
Cùng nhau tắm dòng sông Nho Huế
Để thành lời hẹn phiên sau
Em cười - Vui như nắng tươi màu./.
NGƯỜI VẼ TRONG CHAI
(Tặng H/s Ng.H.S)
Với anh chẳng có gì to tát
Cả núi cao biển rộng sông dài
Tháp Ép Phen ở phía trời Tây
Và tháp Đôi tận cùng Châu Á
Không phép màu anh xếp nó vào chai
Con chim xinh như cái bông tai
Con hổ dữ dằn anh xếp cùng một lọ
Con bói cá lưng trời xanh lộng gió
Phóng tầm nhìn cú vọ xuống lòng sâu ...
Có niềm vui và có cả nỗi đau
Theo phận người đi vào chai lọ
Có cô gái một thời dang dở
Bởi thói đời không "hộ đối môn đăng"!
Có mây bay và có cả vầng trăng
Có rắn, có rồng, có hùm beo cầm thú
Tôi nghe rõ từ trong chai tiếng hú
Và tiếng ru hời từ đó vọng ra ...
Mỗi cái chai một thế giới cỏ hoa
Một khoảng trời trong một phần vũ trụ
Những trăn trở anh gửi vào trong đó
Gửi cho đời ngọn gió khát khao ...
HƯƠNG CỐM
Anh từ quê lúa Thái Bình
Yêu em nên nặng nghĩa tình Hải Dương
Bom thù gẫy nhịp Phú Lương
Con thuyền nan chở niềm thương đôi bờ
Em như lúa mới trổ cờ
Anh làn gió mỏng nhẹ ru đông đòng
Em phù sa đỏ dòng sông
Anh là cây trái xanh đồng quê ta
Bao mùa nắng lửa mưa sa
Vẫn xanh hương cốm quê nhà chiều thu ...
CHE Ô
Họ xòe ô che mưa che nắng
Anh cứ đầu trần gội nắng tắm mưa
Nắng của dã quì, hơi ấm mi mô sa
Mưa cẩm tú cầu thắm lòng chung thủy
Anh không nỡ xòe ô làm cách trở
Tình của Hoa xứ sở mến yêu này!
TRỜI CHO
Trời cho đời một chữ yêu
Để thương để nhớ để chiều chuộng nhau
Đường đời sóng cả sông sâu
"Râu tôm nấu với ruột bầu" cũng qua
Chắc gì áo gấm lầu hoa
Đã nồng hơi ấm hơn ta hỡi mình?
SÔNG CHẢY
Có sông nào là sông không chảy
Mà riêng sông được gọi cái tên này
Rất có thể phù sa từ nơi ấy
Nhuộm hoe vàng mái tóc tuổi thơ ngây
Mải miết chảy
Ừ! Sông nào chả thế
Như mẹ cha ta năm tháng cuốc cày
Sông trơ cát vào mùa khô khát
Như cảnh nghèo giáp hạt quê ta
Đam mê nào giục bước đi xa ?
Say câu hát, thương lòng sông khát
"Khúc hát sông quê"* lòng sao da diết
Cháy bỏng chiều bát ngát Trường Sơn
...
Tôi lại về với con sông quê hương
Với bến sông xưa - con đò đưa tiễn
Doi cát giữa dòng - dấu chân trìu mến
Của ai xưa thắc thỏm đợi chờ ...
Tôi lại về với dào dạt nương ngô
Sóng mơn man vỗ về bờ cát
Sông Chảy** ơi! Em mãi là câu hát
Giục giã lòng da diết mỗi khi xa ...
_________

(*) Tên ca khúc của nhạc sĩ Nguyễn Trọng Tạo, lời thơ Lê Huy Mậu.
(**) Tên một con sông ở miền Bắc.
QUÊN VÀ NHỚ
Chúng tôi người của ngày xưa
Nói chuyện ngày xưa - nỗi đau đất nước
Người ta bảo quên đi; nhưng làm sao quên được
Khi nắng mưa vò xé thân gầy
Nghĩ sống được là may
Chẳng tính điều hơn thiệt
Bạn cũ gặp nhau tóc râu đều bạc
Nhớ thuở ngủ rừng cơm vắt, canh môn ...
Đi máy bay nhớ vượt Trường Sơn
Một giờ bay đổi ngàn ngày lặn lội
Cả tháng trời không xu dính túi
Dân che, dân nuôi, dân chỉ lối đưa đường
Gian khổ nhiều mà đầy ắp yêu thương
Đồng đội chúng tôi như vầng trăng mới mọc
Nói chyện yêu đương đỏ mặt thẹn thùng
Giáp mặt quân thù chết vẫn ung dung ...
Thế hệ hôm nay không phải vượt Trường Sơn
Được đi mây về gió
Nơi độ cao hơn mười cây số
Khó nhìn lòng đất trắng đen?
Tôi không trách người khuyên tôi hãy quên
Chỉ tiếc những gì nên quên lại nhớ
Đất nước mình mấy ngàn năm lịch sử
Có bao điều cần nhớ lại quên ...!
ANH VẪN TRONG ĐỘI HÌNH
Đột ngột mất anh trên đường ra trận.
Tấm ni-lon thay chiếc quan tài
Manh áo mới tôi nhường anh mặc
Đỡ lạnh lòng sương gió hôm mai (!)
Ngủ yên anh! Trong lòng đất mẹ
Đá bên khe tôi xếp quanh mồ
Dẫu biết đây là nơi tạm nghỉ
Sao yên lòng kẻ ở người đi (!)
Chiến tranh đã qua
Cây lá lại xanh chồi
Hố bom sâu chỉ còn trong ký ức
Cả nước đi tìm những người con lưu lạc
Về với đội hình - trắng những hàng bia!
Tôi nhận ra anh: Trong hàng ngũ chỉnh tề
Ôi thân thiết! Như ngày cùng cùng đơn vị
Anh nằm đấy mà xa vời vượi thế
Mắt tôi nhòa trước buổi bình minh ...
Cuộc chiến nào chả mất mát hy sinh
Dẫu biết vậy, mấy ai muốn mất
Khói hương bay ngút trời cao Độc lập
Tổ quốc ghi - sâu nặng nghĩa tình.
MÀU ÁO
(Tặng L.Th.Nh)
Sợ em không nhận ra
Tôi mặc cho mình áo màu xưa ấy
Màu áo thời bom rơi và đạn pháo
Pháo Bàng Thùng, pháo biển Hội An
Màu áo thời gian nan
Bữa ăn toàn ngô với sắn
Rau tàu bay nước suối rừng muối trắng
Mà sao sinh lực băng ngàn
Màu áo thời không ai nghĩ cho riêng mình
Xé manh áo cuối cùng băng vết thương đồng đội
Viên ni va quyn bẻ đôi cho người cùng sốt
Đau xé lòng tin ai đó hy sinh
Mấy chục năm rồi còn lưu giữ trong tim
Hình bóng em đêm đêm ngồi học chữ
Pháo vẫn nổ, trời mưa rả rích
Con suối rừng róc rách thức cùng em
Mưa nắng đời thường màu áo chẳng còn xanh
Tóc bạc thêm, tình xưa vẫn ấm
Đồng đội ơi! Bước chân dầu có chậm
Ta nhận ra nhau từ sâu thẳm riêng mình ...
VỀ BẾN SÔNG XƯA
Tôi lại về với bên sông xưa
Nơi "Con đò cắm con sào đứng đợi"
Qua bao mùa nước nổi
Qua bao mùa trăng trong
Xa quê hương tôi vào nắng mưa Trường Sơn
Ầm ào thác đổ
Bao vạt rừng loang lổ
dấu đạn bom
Hóa thân vào những con đường đất đỏ như son
tiếng cười ròn tan khói máy
Ánh trăng trong dệt xanh niềm mơ ước mới
Chảy tràn suốt dải Trường Sơn
..........
Tôi lại về với bến sông xưa
Hành trang gói mây trời gió núi
Mây đội lên đầu, gió cài mắt suối
Cây đa bên đường xòe ô che tôi
Những tiếng cười hiền vui sân thóc
Tươi như mầu phù sa!
Cây gạo đầu làng ríu rít đơm hoa
Thắp lửa dìu tôi về miền ký ức ...
Không có "con đò cắm con sào" thuở trước
Chỉ thấy lòng sóng nước bâng khuâng ...
TÒ HE THỜI MỚI
Những con tò he
Được nặn từ bột màu xanh đỏ
Hoa biết cười nụ như đang nở
Gà trống gọi bình minh
Lũ chim sẻ dập dình
Chờ nhặt thóc giúp Tấm
Cậu ấm trốn học đi chơi
Internet cười rung cặp sách
Cua cậy nhà nhiều cửa ngách
Cứ bò ngang
Lưỡi con ốc mỏng tang
Cõng cả lâu đài đi dạo
Bởi nước sông không còn trong trẻo nữa
Anh Khóa nhận bằng tiến sĩ
Mũ tựa phong bì
Bù nhìn cười khì - còn chi chim chóc
Bác nông dân gửi cày vào triển lãm
Ngòi xem đánh gôn
...
Những con tò he đỏ xanh
Xếp hàng theo tay người thợ
Sắp nhỏ vây quanh thích thú
Bác phụ huynh thở dài!
TIẾNG HÁT TỪ NGỌN THÁP
(Tặng các em gái làng gốm Bầu Trúc)
Những đôi mắt to đen
Của bao em gái làng
Như hát như cười với đất
Hun hút chiều gió cát Phan Rang.
Những bước chân như níu kéo thời gian
Thế giới trẻ ra theo nhịp chân em đạp
Những bàn tay sinh ra từ đất
Đã chuốt nên hồn Chăm
Những bình hoa đất ngát hương
Huyền ảo tháp Chàm điệu Chăm em múa
Trước thần Mặt Trời, em nguyện cầu hạnh phúc
Tỏa ánh nhìn lấp lánh trời sao
...
Xin tạ ơn người đất của sông Quao(*)
Xin tạ ơn người cát của sông Lu(*)
Đã cho đời miếng cơm manh áo
Bầu trúc(*) hồn Chăm thắm mãi tình làng.
Tiếng em hát bay cao từng ngọn tháp
Xôn xao đồi cát nắng vàng
Gió thổi sạch tro, tươi sắc gốm
Mang hồn Chăm đi khắp thế gian ...
___________
(*) Đất sét sông Quao trộn với cát sông Lu qua bàn tay khéo léo và óc thẩm mĩ của người con gái Chăm tạo nên sự độc đáo có một không hai của làng gốm Bầu Trúc
EM LÀ MÙA XUÂN
Nơi trận địa năm xưa
Đã vùi bao xác giặc
Nay rực rỡ sắc hoa nhuộn nắng
Lạc cánh bướm vàng ong mật xôn xao.
Thạo tay cày tay súng năm nao
Nay lại khéo uốn cây tạo dáng
Thế rồng bay thuở con Hồng cháu Lạc
Dáng ngựa oai hùng Phù Đổng Thiên Vương!.
Mỗi dáng hình một thế đứng tiến công
Một vẻ tự hào niềm vui chiến thắng
Có phải từ ngàn xưa khổ đau bất hạnh
Ta đứng lên kiêu hãnh làm người?
Để hôm nay trong muôn sắc lá tươi
Cũng rộn ràng âm thanh cuộc sống ...
Tôi nghe rõ tiếng con tim rung động
Khi tay em nâng lá, tỉa cành
Quên nhọc nhằn vui với màu xanh
Muôn hương sắc hiến dâng đời tất cả
Tôi mê mải giữa ngập tràn hoa lá
Chợt nhận ra em - xuân ở bên mình.!
MỘT BỮA ĂN TRƯA(*)
Một bữa ăn trưa bên dòng sông La Lốp
Dẫu chẳng cao sang cũng để nhớ đời
Mấy chú lính quân hàm xanh cười hết cỡ
Nồi toòng teng củi lửa đồ xôi
Cá tươi sống vớt lên từ suối
Than củi cời đều, lật giở bóng chim
Lá lộc vừng cuộn, chấm cùng tương ớt
Chút men rừng môi mắt đã lim dim
Rượu ngấm vào tim lời ghim câu hát
Cuộn áng mây bay sương khói vùng biên
Tình yêu nào từ cô gái trẻ -
Gửi vào thơ - sóng vỗ triền miên ...
Chia tay các anh đường tuần tra biên giới
Nắng táp rừng cây ràn rạt mồ hôi
Về với biển chiều nay nghe sóng vỗ
Lại cồn cào nhớ bữa vùng biên ...
(*) Một bữa ăn dã ngoại cùng cán bộ chiến sĩ đồn biên phòng 731 giữ chốt suối Đen, huyện Chư Pông, tỉnh Gia Lai.
CHIỀU BẢN GIỐC
Đây biên cương bốn mùa sương khói
Dấu ngàn năm dáng núi ông cha
Cột mốc Một Chín Hai (192) lần đầu tôi đến
Ôm vào lòng sao dạ xót ngày qua ...
Nắng nơi này xanh điệu Dá Hai(1)
Say nghiêng ngả sông Bằng sông Hiến
Trùng Khánh ơi! quả thơm đường núi
Hoa nở tràn thung mây
Một chút men rừng chếnh choáng cả rừng cây
Đáy lưng ong run môi đàn tính
Lang thang chiều Bản Giốc
Hồn ta - làn mây bay
Có phải Quây Sơn, ngàn năm không chợp mắt
Để Cao bằng ai trảy nước non xưa
Câu hát then dong buồm lên núi biếc
Luồn cổng trời Trà Lĩnh dắt tôi qua
Những mùa chàm mẩy hạt em gieo
Cho tôi nếp thơm mùa hạt giẻ
"Ăn một lần để cả đời còn nhớ"(2)
- Tiếng cười, ảnh mắt, nước Quây Sơn ...
___________
Ghi chú:
1. Điệu hát dân ca Nùng
2. Thơ Trần Nhương
NHỚ BIỂN
Gió như hiểu lòng ta nhớ biển
Đưa mây về ấp núi chiều nay
Cây như hiểu lòng ta nhớ biển
Nên rì rào khúc hát biển say
Nơi tháp truyền hình chót vót tầng mây
Anh vẫn nghe phập phòng con sóng thở
Có tiếng vạc rơi vào đâu đó
Hồ Xạ Hương lấp lóa ánh sao khuya ...
Trái mận vàng anh xin được chia
Nửa phần em anh gửi cùng sương gió
Một chút tình của cây của núi
Của hẹn hò, hờn trách, nắng mưa ...
Tam Đảo bồng bềnh đêm thức dõi biển xa ...
DẤU CHÂN GỬI LẠI
Đường tình ta dắt nhau đi
Ái ân một dải xanh rì thông reo
Hẹn nào Thung Lũng Tình Yêu
Mà nghe Than Thở những chiều mưa tuôn
Xuân Hương nhặt nắng khâu buồn
Nghe sương bảng lảng cội nguồn Cam Ly
Tiếng ai bên suối thầm thì
Câu thơ ướp mật ai ghi vào chiều
Gửi cùng Đà Lạt lời yêu
Dấu chân lữ khách một chiều bên hoa ...