Bầu trời xanh của tôi

Nếu lấy nhà tôi làm tâm, quay bán kính một vòng 500 m thì được hình tròn là bầu trời xanh thân thuộc của tôi. Dưới bầu trời ấy, tôi đi lang thang mỗi sáng thức dậy, rẽ phải, rẽ trái, xiên ngang, xiên dọc trong niềm say mê, hứng thú khám phá cái thế giới nhỏ bé của riêng mình.


Tác giả Dư Phương Liên

 

 

ì tôi đã từng trải qua một cơn bạo bệnh thập tử nhất sinh.

Vì tôi đã biết thế nào là nỗi khổ sở, bức bối, cùng cực của một người phải nằm bất động trên giường nhiều tháng liền.
Vì tôi đã thấm thía những khó khăn, thử thách, sợ hãi khi phải tập đứng, tập đi như một đứa trẻ.
Nên giờ đây, hơn ai hết, tôi là người sung sướng nhất khi có thể tự do di chuyển trên đôi chân của chính mình. 
Nhớ những tháng ngày vịn xà tập đi, mắt đăm đắm nhìn ra bầu trời qua ô cửa với niềm khát khao mãnh liệt được bước ra thế giới ngoài kia để tận hưởng nắng, gió và khí trời. 
Nhớ lần đầu tiên đặt chân ra ngõ, run rẩy, sợ sệt, cái gì cũng mới mẻ, xa lạ quá còn mình thì nhỏ bé, lọt thỏm, ngơ ngác giữa đường sá, nhà cửa, xe cộ. 
Nhớ cả những trưa hè vắng vẻ, lặng lẽ đi lại một mình để tránh ánh nhìn tò mò, ái ngại, thương cảm của cả người lạ lẫn người quen.
Nên giờ đây, hơn ai hết, tôi lâng lâng hạnh phúc khi được bước đi trên tất cả những con đường ngang dọc ở khu tập thể nơi mình sống, sung sướng ngất ngây khi được thỏa sức ngắm nhìn bầu trời xanh mà tôi hằng mơ ước.
Mùa hè là thời gian lý tưởng nhất để tôi duy trì thói quen đi bộ mỗi ngày. Với người khác mọi thứ xung quanh có thể đã trở nên quá quen thuộc, bình thường. Nhưng với tôi tất cả đều sinh động, có hồn. Từ những ngôi nhà cao tầng đẹp đẽ, kiên cố đến bãi đất trống bỏ hoang; từ hàng cây cổ thụ, đến ngọn cỏ bên đường đều chất chứa cái nhìn mến yêu của tôi; từ vẻ ngái ngủ của mấy chị bán rong phải mở hàng sớm đến thái độ vội vàng của những người đi mua đồ ăn sáng; từ tâm thế đủng đỉnh của các cụ già đã nghỉ hưu đến sự cuống quýt của những ông bố bà mẹ trẻ phải đưa con đến trường rồi đi làm đều đánh thức không khí chào ngày mới đầy hứng khởi, thân thương. Cuộc sống sinh động cứ hiện dần lên qua mỗi bước tôi đi…
Dẫu gan bàn chân bị chai lại, đau như có gai chích, mỗi tối trước khi ngủ phải ngâm nước ấm, thoa thuốc mỡ; dẫu càng đi nhiều, bước chân càng nặng nề, xiêu vẹo thì đi được vẫn là niềm hân hoan không gì sánh bằng với một người ốm yếu như tôi. Mọi đau đớn về thể xác dường như chỉ là chuyện vặt vãnh, không đáng lưu tâm bởi bầu trời tự do rộng mở đang vẫy gọi tôi, bởi tình yêu cuộc sống thiết tha vẫn không ngừng chảy trong từng huyết quản của tôi.