Làng tôi - dáng mẹ

Nhà thơ ÁI NHÂN - BÙI CAO THẾ/ QUÊ ÂN THI - HƯNG YÊN/ ĐÃ IN RIÊNG 4 TẬP Ở NXB HỘI NHÀ VĂN/ HIỆN Ở LONG BIÊN - HÀ NÔI ĐT 094470914

( Con đường cong dáng lưng còng mẹ tôi!)

 

*****

Tôi sinh ra nơi chân quê làng Cốc*

 

Cha mẹ tảo tần "Cái Vạc, Cái Nông"

Tháng bảy mưa thối đường,

úa cỏ

Mùa khô nứt nẻ ruộng gan gà

cỏ mọc

cuốc chày tay.

Nhà tôi cha già

mẹ yếu

lỡ thì gặp nhau

Tảo tần khuya sớm

Bữa đói, bữa no

rau cháo qua ngày giáp hạt...

 

Mười bảy tuổi biết yêu

Anh tôi vào bộ đội

Cha ốm liệt giường nửa năm rồi mất

Tôi mười ba

Khóc cha chỉ biết "ơi thầy"!

Công nợ chất chồng, vai gầy mẹ gánh....

 

 

Tôi nhớ những ngày tháng bảy

Mưa đổ trời, bão nổi

Mái tốc ngổn ngang

Khắp làng quả rụng...

Nhà tôi đổ nửa bức tường

Anh em tôi ôm nhau

che nia khỏi ướt

Cha lợp lại mái nhà

gió lốc tả tơi

mấy lần bị ngã

Khi đó tôi mơ:

Lớn lên học ngành phá bão

 

Đồng làng tôi hai cánh làn: Vệ - Cốc

Con đường cong ngoằn ngoèo rồng rắn

Cha kể:

“ Ngày xưa đám rước hội làng đẹp lắm

Như rồng cuốn sóng

mây bay!”

Đình làng tôi to lắm

” Rộng nhất vùng....đi tận

phố Trương còn thấy”

 

Những năm kháng chiến

Nông hội phá đình

"xóa tàn dư phong kiến"!

 

Cây gạo đầu làng bốn người ôm

không xuể

cũng bị qui "tàn tích" chặt luôn. (!)

Khóc đỏ đường,

hoa ngập tháng ba!

 

Làng Cốc của tôi cong như nỗi nhớ

Con đường cong, cõng bước chân cong

Bờ sông cong cánh võng

cây cầu cong

Dáng mẹ lưng còng

Nghĩa tình làng xóm cũng cong

Hiếu, hỉ, buồn, vui chia sẻ

Hễ cháy nhà cả làng đến chữa

Tường đổ, mái xiêu

giúp vài gánh rạ...

Sẻ chia

hòa thuận

chân tình!

*

Lớn lên tôi vào bộ đội

Gian khổ coi thường

Bàn chân nát đá

Sống giữa tình đồng đội

Điếu thuốc chia nhau

Thư tình viết hộ

Rúc rích tiếu lâm "quê cậu" "quê mình"...

 

 

Tháng năm nhuốm màu sương gió

Nắng cháy đồi hoang

Rét cắt rừng già

Yên Thế, Lạng Giang,

Lộc Bình, Tràng Định

Bắc Ninh, Đồng Nai,

Sài Gòn, Duyên Hải...

 

Lửa cháy Mẫu Sơn

lưng trời Pa Đí…

Viết thơ lên lá

gửi mây

thả suối

theo dòng mộng mơ…

Mẹ già dõi mắt theo mây!

...

Năm ấy, mùa trăng*

Chân tôi bị gãy

Một năm sau tôi bị "thần kinh"

La hét

khinh đời

lãng du đây đó

Diễn thuyết

đọc thơ

Vạch trần giả dối...

Mẹ già mỏi mắt ngóng trông

Sớm tối nhang đèn cầu cúng

Mong con sớm được bình tâm!

*

Từ biệt đời quân ngũ

Phiêu lãng tôi đi

Ba lô giấy rách

làm thơ, vẽ vời, viết lách…

Trước ăn mày, tàn tật... rưng rưng!

Trải lòng thương kiếp nhân sinh

Góc bể chân trời…!

Mẹ đợi con

mỏi mòn

cạn khô nước mắt!

Mấy mươi năm đổi mới

Quê tôi chuyển mình

Bớt phần tăm tối

Điện sáng nông thôn

Đón làng "Văn hóa" mới

Nhân dân chung sức xây đình

Hội làng mở lại

tấp nập

đông vui

người người chen chúc

Đấu vật, đánh cờ, kéo co, vui hát...

Các cụ già khăn xếp áo the, tứ thân

tế thánh!

***

Tháng bảy, tháng ba nông nhàn

Làng xóm vắng teo, vắng ngắt...

Kẻ lên rừng đốn gỗ thuê

trở thành "lâm tặc"

Kẻ lên vùng biên ải vác hàng

mang danh "cửu vạn"

Mấy cô thôn nữ, mấy chị nạ dòng

gánh hàng rong

bán phong trần

trên phố...

Mẹ già tóc bạc, mắt mờ

vẫn thương con đầu sông cuối bể

“lưu lạc quê người”

câu thơ dang dở...

***

Nửa cuộc đời phiêu lãng thơ yêu

Tôi khao khát viết thơ tặng Mẹ

Tặng quê hương

Xin tạ lỗi với Người !

*

Câu thơ quê

hương bay gió thổi...

Tôi tảo tần cày xới

Trên cánh đồng thơ

Mơ gặt mùa vàng

Chắt chiu nắng

Ươm mầm

Gieo hạt

Thêm tình xanh ...

Nhân loại bớt khô cằn.!

 

Hà Nội, thu 2011

 

 

* Làng Cốc - xã Quang Vinh - Ân Thi - Hưng Yên

* Phố Trương - Địa Danh thuộc Kim Động - Hưng Yên

* Mùa thu 1987