"Bí kiếp" làm thơ

Đặng Quốc Việt. Năm sinh 1947; Quê: Xuân Thủy, Xuân Trường, Nam Định; Hiện ở: P. Thụy Phương, Q. Bắc Từ Liêm, Hà Nội. Tác phẩm đã in: Ban mai và Trăng (Thơ, NXB Văn học 2015); Sắc Hè (Thơ, NXB Thế Giới, 2016). Sắp in: Nhậu thuở cơ hàn. ĐT: 0945.366.307; Email: dangquocviet1947@gmail.com

CỐT LẤY NHIỀU

Đang cảm thấy phân vân về tập thơ mới ra, thì Siêu Bố (Người bạn vong niên của tôi, phong độ như Mã Siêu, sức khỏe như Lã Bố trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, nên tôi đặt tên là Siêu Bố) xồng xộc vào:
- Bác mới ra tập thơ dở như thế, mà không thèm tặng thằng em này ư?
- Ơ…Ơ… chú mày chỉ thối mồm, chưa đọc sao đã biết là thơ dở?
- Em nhớ không lầm cách đây một tháng bác đã ra tập thơ thứ 20! Mới gần hai năm đã ra 21 tập thơ, bình quân mỗi tháng phọt ra một tập, thì còn hay cái gì?!
-Nhưng mà 20 tập kia bác in ra đã không đủ tặng! Mấy hôm trước bà X, chị Y, cô R…còn đến vật nài: Mong bác tặng chúng em thêm mấy tập nữa, các cháu nhà em chúng “nghiền” thơ bác ghê quá! Đấy chú xem, đã nhà thơ nào được người hâm mộ yêu mến thế chưa?!
-Thế là đã rõ, bà X bán xôi đầu ngõ, chị Y làm đồ hàng mã giữa làng, cô R buôn giấy vụn cuối thôn! Họ cần “thơ” của bác về làm gì, bác biết không?
-Ôi… quả tình bác không biết chuyện này, bác cứ ngỡ…!
-Thế mà cũng đòi làm thi sỹ! Ngay những người xung quanh mình mà còn u u mê mê về họ, thì làm thơ cho ai? Có chăng chỉ là chắp vá, nhặt nhạnh những ngôn từ hoa mỹ, viết cho mây cho gió, càng in ra nhiều, càng để làm “từ thiện” cho người ta gói xôi, phất đồ hàng mã, buôn giấy vụn mà thôi!!
Hắn còn nói những gì gì nữa, tôi ù hết cả tai!
Mình đuối lý với thằng mẹ ranh này ư?
Điên tiết thật!
BÍ KIẾP LÀM THƠ
Vừa ra đầu ngõ, chúng tôi gặp ngay bà Xoàng!
-May mắn quá! Gặp được hai ông, thế lào liềm vui cũng được vo viên!
-Chắc chị Xoàng lại đi đọc thơ hả? Hôm nay sáng tác được mấy bài? Siêu Bố bụm miệng… hỏi vậy!
-Ấy, họ mời chị đi đọc thơ! Hôm lay sáng tác được mười ba bài, nhưng có nhẽ chỉ đọc nhiều nhất sáu bài thôi, còn phải phần người khác vài bài chứ! Cái “Câu nạc bộ” lày lếu không có chị thì chỉ có mà tan! Chị cảm ơn chú Siêu Bố đã truyền cho chị bí… bí gì ấy chú nhỉ, à bí kiếp nàm thơ! Mà lày, tên chị bây giờ Xoàn, hạt xoàn ấy mà, cấm không được gọi  Xoàng lữa nhé!
Nói xong, bà đưa tay hôn gió, bai…bai… rồi nguây nguẩy đi!
Tôi đứng ngớ người chưa hiểu! Xưa nay bà Xoàng ở xóm tôi có biết thơ từ là gì! Siêu Bố nhịn cười chẳng được, hắn giải thích:
-Bà Xoàng cứ hỏi em về “bí kiếp” làm thơ, em thì bảo em chẳng có bí kiếp gì cả, bà ấy cứ bảo em hóm! Nài nỉ quá, để mình được yên thân, em nói bừa:
-Chị cứ lấy các bài thơ của ai đó, chỉ cần đổi đi vài chữ cho phù hợp, ví dụ:
Người ta là: Ai về Thanh Hóa quê tôi, thì chị là: Ai về Nam Định quê tôi…
Thơ của họ là: Em như quả táo quả đào, thì chị cứ viết là: Anh như quả dừa quả mít…
Người ta là: Anh yêu em, anh muốn cắn em, thì thơ của chị là: Em yêu anh, em muốn ngoạm anh… Cứ thế cứ thế… chị có thể viết trăm bài một ngày còn là ít!
-Trời ơi! Chú có biết như vậy là đã làm một điều tàn ác đấy không?!
-Em chẳng cần nghĩ xa như thế! Em chỉ muốn được yên thân!
-Chú cứ tưởng mình được yên thân, nhưng lại làm cho hàng trăm người khác không được yên thân vì suốt ngày phải nghe thơ bà Xoàng… Mà rồi không chừng, bà ấy còn phổ biến “bí kiếp” này cho hàng trăm người khác nữa…
-Ôi thôi chết, cái bà mẹ ranh này… đổi từ tên xoàng xĩnh thành tên “cao giá” cũng dễ như việc biến thơ lăng nhăng của người khác thành thơ của mình còn vớ vẩn hơn nữa vậy! Siêu Bố tôi xin lạy bà cả nón!
Đặng Quốc Việt 5-2017