Chùm thơ Nhà giáo Hoàng Xuân Đổng

Thầy về nhớ phấn bảng đen Tóc xanh giờ đã nhuốm phèn nắng mưa Bao năm đi sớm về trưa Tình thầy nặng trĩu ngàn xưa ân tình Đẹp sao như ánh bình minh Đang yên vui lại chiến tranh một thời Ba lô trĩu nặng bên người Lại rời cây bút vâng lời nước non

 

 

NGHĨ VỀ NGHỀ GIÁO

Một bài thơ viết mãi chưa xong
Bài thơ ấy nói về nghề nhà giáo
Dân tộc ta rất tôn sư trọng đao
Xếp thứ hai trước bậc sinh thành

Đất nước hòa bình nhà giáo được tôn vinh
Nghề sáng tạo những con người sáng tạo
Như người lái đò lặng thầm- Nhà giáo
Đưa khách qua sông ai trở lại bao giờ

Nghề làm thầy đẹp như những vần thơ
Chắp cánh bay, gieo mùa xuân mơ ước
Không có thầy đố ai làm nên được
Nghề làm thầy cháy lửa tự trong tâm



Đời làm thầy đưa những chuyến đò ngang
Cứ điệp khúc tháng ngày như bản nhạc
Cũng có lúc trong lòng bao ghềnh thác
Lo áo cơm mà chao đảo chòng chành

Lặng lẽ thời gian về lại chính mình
Cùng ngọn đèn bên chồng sách vở
Đời sống đi lên bớt phần khốn khó
Đâu đó đôi nơi còn sâu mọt vì tiền

Làm nhạt nhòa những phẩm giá thiêng liêng
Truyền thống cha ông dày công xây đắp
Trong sáng, mãi một tình yêu cao đẹp nhất
Triệu con người và đất nước hằng mong

Hôm nay tôi đang đi giữa phố đông
Rạo rực nhớ về bao thế hệ
Nhớ về một thời trai trẻ
Xếp bút nghiên cầm súng lên đường

Chặng hành quân rộn tiếng trống trường
Vẵng lời thầy đọc bài thơ “Đất Nước”
Cho chúng tôi một tình yêu đẹp nhất
Ôi thiêng liêng ấm áp đến vô cùng

Thầy là niềm tin là tình nghĩa mặn nồng
Rất cao thượng sống cuộc đời bình dị
Yêu mến trò yêu nghề cao quý …
Tuổi nhiều thêm càng thêm hiểu nghề thầy

Thả bước trên đường bách bộ sáng nay
tôi miên nam bàì ca về thầy giáo



NGHỀ THẦY

Bao năm chở mấy chuyến đò
Người đi muôn nẻo câu hò nặng mang
Cầu Kiều mấy nhịp ta sang
Biết yêu cô tấm thị vàng mẹ trao

Biết yêu dân nước đồng bào
Em mang con chữ gửi trao khắp miền
Người thấy của những niềm tin
Như là gửi trọn nỗi niềm trong em

Thầy về nhớ phấn bảng đen
Tóc xanh giờ đã nhúm phèn nắng mưa
Bao năm đi sớm về trưa
Tình thầy nặng trĩu ngàn xưa ân tình

Đẹp sao như ánh bình minh
Đang yên vui lại chiến tranh một thời
Ba lô trĩu nặng bên người
Lại rời cây bút vâng lời nước non

Đá mòn nhưng dạ chẳng mòn
Quên sao ngày ấy lòng còn vấn vương
Tuổi xanh gửi lại chiến trường
Một thời sống giữa yêu thương thắm nồng

Nhớ về những tháng ngày mong
Cây bút cây súng còn trong tim thầy
Đã đi khắp nẻo đường dài
Hôm nay gặp lại chẳng phai nghíã tình





NHÀ GIÁO THƯƠNG BINH

Tôi không phải vết chân tròn
Mà trong người, mảnh đạn còn buốt đau
Nỗi buồn chìm dưới đáy sâu
Tìm nghề hợp với sắc màu tuổi xuân

Nghề thầy chọn đã bao lần
Đọng trong ngòi bút những vần thơ vui
Mà sao yêu nhất trên đời
Cánh cò đồng lúa con người quê hương

Dẫn em đi một chặng đường
Say sưa bài giảng yêu thương đất trời
Cho em bài học làm người
Lời thầy vang vọng chói ngời mai sau

Từ trong bom đạn nát nhàu
Mãi còn sâu thẳm những câu chuyện đời
Bao người ngã xuống bên tôi
Vạt rừng năm ấy bời bời máu xương

Tuổi xanh gửi lại chiến trường
Vẫn còn đau đaú tơ vương tháng ngày
Yên bình cuộc sống hôm nay
Mà sao quên được năm dài đã qua