Trung thu... cứ dịu dàng, thổn thức mãi trong tim
Mùa thu đã thơm ngát cả lối về phố nhỏ. Từng chùm hoa sữa xanh biêng biếc nở xòe như những chùm sao trên vòm lá. Gió heo may se lạnh làm đặc lại thứ hương thơm rất thu ấy, rồi phả vào từng căn gác nhỏ, ướp thơm cả những cuốn sách lặng im trên giá…
TRUNG THU… CỨ DỊU DÀNG, THỔN THỨC MÃI TRONG TIM
Đã giữa thu rồi, mùa thu đang chín dần và thơm nồng nàn y như quả thị vàng ngọt ngào vậy. Nhớ ngày xưa còn là cô bé, bím tóc đuôi sam vắt vẻo hai bên, lí la lí lắc chạy chơi cùng chúng bạn. Bà ngoại đi chợ về, thế nào cũng mua cho quả thị thật to, thật đẹp. Đón quả thị từ tay bà, tự nhiên cứ lẩm nhẩm câu thơ trong truyện cổ tích “Tấm Cám” bà hay kể: “Thị ơi, thị rụng bị bà! Bà để bà ngửi chứ bà không ăn…”. Xin mẹ một ít dây sợi màu xanh, màu đỏ và bắt đầu đan giỏ thị. Bạn cùng phố đã có giỏ thị rất đẹp rồi, mình phải đan giỏ đẹp hơn cơ! Này là sợi xanh, mình đan phần đựng quả. Này là sợi đỏ, mình bện quai đeo, làm dây nơ và những cái tua rua thật điệu! Xong rồi, nhẹ nhàng cho quả thị vào và đem khoe bạn bè. Nào thi xem giỏ của ai đẹp nhất? Quả thị của ai đẹp và thơm nhất? Ừ thì của ai cũng đẹp cả mà! Một dãy giỏ thị xinh xinh xếp hàng bên nhau, thơm phưng phức đến tận bây giờ…
Trung thu xưa… Nhớ quá những chiếc đèn Trung thu thuở ấu thơ! Đó là chuỗi đèn hạt bưởi như chiếc vòng cổ xinh xinh! Để có chiếc đèn độc đáo này, mấy chị em cố công tìm thật nhiều hạt bưởi để làm đèn. Bóc vỏ, tách đôi hạt bưởi ra, lấy dây đồng xiên vào thành chuỗi, uốn vòng tròn rồi đem phơi khô. Chờ đúng đêm Trung thu, lúc bắt đầu phá cỗ sẽ đốt đèn bưởi. Khi chuỗi đèn hạt bưởi cháy sáng, tiếng nổ lách tách vui vui, hương thơm của tinh dầu bưởi lan tỏa quấn quýt với những đốm lửa xanh nhấp nháy. Nhưng nhớ nhất là cây đèn ông sao rực rỡ của Ba! Chiều ý con gái muốn có chiếc đèn lộng lẫy nhất, Ba đã khéo léo đặt bóng đèn ắc-quy vào trong, và dưới bàn tay Ba, chiếc đèn sáng lên rực rỡ như ngôi sao thần tiên. Có lẽ chưa bao giờ tuổi thơ lại thơm hương bưởi và sáng lung linh nhường ấy!...
Biết bao Trung thu đã qua rồi nhỉ? Ngày xưa thích uốn mềm bàn tay theo điệu múa “Vũ khúc dưới trăng”, thích hát “Bóng trăng tròn lướt qua ngọn tre…”, thích bày cỗ trông Trăng, mơ mộng nhìn mây trời, trăng sáng mà tưởng tượng cô tiên Hằng Nga sẽ giáng trần… Ngày xưa, nghe bà kể chuyện mãi mà không chán, háo hức nhìn bàn tay Mẹ bày cỗ Trung thu, thán phục đôi tay như có phép thần của Ba có thể khiến những vật bình thường đều tỏa sáng! Năm tháng qua như dòng sông miệt mài chảy mãi, tuổi thơ đã xa, xa lắm rồi…
Mỗi mùa Trung thu tới, lại miên man chìm vào kí ức. Nhớ tuổi thơ, nhớ Ba… Bỗng có cảm giác như nghe thấy tiếng Ba trầm trầm giải thích về chiếc bánh nướng, bánh dẻo mà chỉ Trung thu mới có: “Tết Trung Thu là cái Tết lớn thứ ba trong năm, sau Tết Nguyên Đán và Tết Nguyên tiêu. Từ hình ảnh vầng trăng tròn, người xưa đã thể hiện ước nguyện về đời sống vẹn tròn, hạnh phúc qua chiếc bánh nướng, bánh dẻo hình tròn mà người ta gọi là bánh Nguyệt. Ngắm trăng thu mà không ăn bánh Nguyệt sẽ là vô nghĩa…”. Trung thu này, Ba ở nơi xa, Ba có thể về thưởng thức bánh Nguyệt với con không?...
Gió se se nhẹ nhàng đưa về hương hoa sữa… Nao nao trong lòng khi nghĩ về những mùa Thu đã qua và những mùa Thu của ngày mai… Vầng trăng thu năm nay sẽ có màu gì? Dân gian thường nói: “Nếu trăng thu màu vàng thì năm đó sẽ trúng mùa tằm tơ, nếu trăng thu màu xanh lục thì năm đó sẽ có thiên tai, và nếu trăng thu màu cam trong sáng thì đất nước sẽ thịnh trị v.v.” Chẳng biết có phải thế không, nhưng cho dù vào đêm Trung thu, vầng trăng có màu gì đi nữa, thì trăng vẫn cứ tròn đầy, như ước nguyện, như khát khao hạnh phúc muôn đời!
Mùa thu đang chín vàng thơm thảo. Lá sen xanh khẽ khàng nâng niu từng gói cốm Vòng, mang hương đồng nội đi khắp phố phường. Giỏ thị vàng tươi ngày nào vẫn ngọt ngào đến vậy! Đèn bưởi ngát hương kí ức… Những ngôi sao rực rỡ của tình Cha… Hương thơm của mùa thu, hương thơm của kỷ niệm… cứ thế, dịu dàng, thổn thức mãi trong tim…
Quỳnh Trâm.