Chùm thơ của Trương Đình Phượng (Quỳnh Lưu- Nghệ An)

Xứ người mãi trắng hai tay/ Nhìn về chốn cũ mây bay ngùi ngùi.../ Miếng cơm cột chặt phận người/ Ấm no như giấc mộng thời xa xưa.../ Nhặt từng xu lẻ dư thừa/ Bao nhiêu khoai nướng cho vừa niềm mong? (Kiếp hàng rong -Trương Đình Phượng, khối 3, Thị trấn Cầu Giát, huyện Quỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An - Điện thoại: 0984387485)

 

CHIẾC QUAN TÀI MÙA ĐÔNG

 

 

Ngày buông tay

Chiều mưng mủ

Những mảnh hồn xoay tròn trong vòng lốc xoáy

Những con đường không tên

Tắc nghẹn mùi lãng quên

Những hàng cây ủ bệnh lâu ngày

Lá không đủ sức nảy mầm

Như những kiếp người vật vờ ủ rũ

Đông giơ chân đạp phăng mùa thu

Rét mướt lao về vả vào mặt thành phố

Gió phũ phàng lật tung từng lối nhỏ

Những ô cửa nép mình trong lặng im

Con mèo hoang thu nanh vuốt lim dim

Mặc tiếng bạn tình rỉ rên thảm thiết

Ánh đèn phả sắc màu mỏi mệt

Xuống vỉa hè hoang xác lá ngập đầy..

Cô gái giang hồ run run đưa tay

Khép tà áo...

đi về con ngõ vắng

Thời gian lặng lẽ lập trình những vết hằn số phận...

Tôi lê chân qua từng mạch máu lòng tôi

Âm thầm nhặt những mảnh xương tàn hi vọng

Những tiếng đời đồng vọng

Đã nằm im hơi trong những chiếc quan tài...

 

 

KIẾP HÀNG RONG

(Tặng người bán khoai nướng rong)

 

 

"Nào ai khoai sắn nướng đê"

Tiếng rao khắc khoải tái tê lòng người

Bao năm lăn lộn sòng đời

Mùa theo mùa vẫn miệt mài bàn chân

Gánh cơ cầu vẹt tấm thân

Vẫn luôn thầm khát một lần bình yên

Cái nghèo khổ bám triền miên

Mái xiêu hằn nếp muộn phiền nổi trôi

Một mảnh ván năm con người

Giữa dòng gió dập sóng dồi về đâu?

Bỏ quê tìm chốn sang giàu

Ngờ đâu mang kiếp dãi dầu đắng cay?

Xứ người mãi trắng hai tay

Nhìn về chốn cũ mây bay ngùi ngùi...

Miếng cơm cột chặt phận người

Ấm no như giấc mộng thời xa xưa...

Nhặt từng xu lẻ dư thừa

Bao nhiêu khoai nướng cho vừa niềm mong?

Canh khuya mưa lạnh xuyên lòng

Bàn chân tấp tểnh

phố mênh mông buồn

Tiếng rao chìm cuối con đường..

 

 

. NGẬM NGÙI

 

Từ ngày em đi lấy chồng

Con thuyền cũng bỏ dòng trong chẳng về

Gió chiều đâm toạc triền đê

Cỏ may nhàu úa lời thề mồ côi

Yêu nhiều cũng thế là thôi

Bao nhiêu hẹn ước để rồi xa nhau

Vì đâu lá thắm phai màu

Vì đâu sương rụng bạc đầu núi xanh?

Vì đâu em để tình anh

Như vành trăng khuyết mong manh cuối trời?

Em về bên ấy cùng người

Ngày phai tháng nhạt nụ cười còn xinh?

Đường xưa anh vẫn một mình

Gom mùa đông viết lời tình lặng câm...

 

 

NHỚ CHỒNG

( Viết tặng Nguyễn Thị Tuyết)

Buồn nương theo ánh trăng tàn

Mơn ru những kiếp lá vàng mồ côi

Em ngồi ngắm nước sông trôi

Nghe lòng dợn  nỗi nhớ người dặm xa

Bao mùa thu đã đi qua

Vườn xưa bao bận cánh hoa phai màu...

Đêm sương lạnh rủ rê sầu

Tìm về nhuộm trắng mái đầu thời gian...

Aó ngày xưa em vẫn đan

Len bao nhiêu sợi bấy ngàn nhớ thương

Người đi xa vắng dặm trường

Đêm dài lòng có vương vương nỗi niềm?

Tháng ngày bay tựa cánh chim

Mà sao hạnh phúc dõi tìm

...mù tăm?

Người hoài biền biệt xa xăm

Để em hóa đá ngàn năm đợi chờ...

Người ơi biết đến bao giờ..

 

 

.THOÁNG CHIỀU TRÊN PHỐ GIÁT

 

 

Chiều buông cho phố mơ màng

Buồn đi ngang phố nhuộm vàng nét thu

Sông Thai nước chảy lững lờ

Nhịp cầu trầm mặc như chờ đợi ai

Hồn tôi cửa mộng quên cài

Vu vơ theo những dặm dài nhớ mong

Nắng tô má phố thêm hồng

Bóng ai thấp thoáng tơ lòng vấn vương..