Chùm thơ của Hoàng Xuân Đổng (Thanh Hóa)

Lặng thinh như đá như đời/ Chênh vênh đứng giữa đất trời nắng mưa/ Nặng lòng chẳng thói đong đưa/ Như tình trao gửi thuở xưa ngàn đời/ Thả hồn vào đá em ơi/ Nơi đây như đã nói lời thương yêu (thơ Hoàng Xuân Đổng, số nhà 31/8 đường Đỗ Hành, phố 10, phường Đông Sơn, Tp. Thanh Hóa)

Lặng thinh như đá như đời/ Chênh vênh đứng giữa đất trời nắng mưa/ Nặng lòng chẳng thói đong đưa/ Như tình trao gửi thuở xưa ngàn đời/ Thả hồn vào đá em ơi/ Nơi đây như đã nói lời thương yêu (thơ Hoàng Xuân Đổng, số nhà 31/8 đường Đỗ Hành, phố 10, phường Đông Sơn, Tp. Thanh Hóa)

 

TRỐNG MÁI

 

Nghe như tiếng gọi biển chiều

Về nơi con sóng tim yêu dạt dào

Mơ về Trống Maí nao nao

Rộn ràng chân bước ngọt ngào lời thương

Sáng thu hoa rắc bên đường

Trời se se lạnh thông nhường tiếng reo

Biển xanh xanh đến trong veo

Đường lên Trống Mái vắng teo bóng người

Lặng thinh như đá như đời

Chênh vênh đứng giữa đất trời nắng mưa

Nặng lòng chẳng thói đong đưa

Như tình trao gửi thuở xưa ngàn đời

Thả hồn vào đá em ơi

Nơi đây như đã nói lời thương yêu

Bên nhau bao sớm bao chiều

Một lần đến để tin yêu suốt đời

NHÀ GIÁO

THƯƠNG BINH

 

Tôi ko phải vết chân tròn

Mà trong người,  mảnh đạn còn buốt đau

Nỗi buồn chìm dưới đáy sâu

Tìm nghề hợp với sắc màu tuổi xuân

 

Nghề thầy chọn đã bao lần

Đọng trong ngòi bút những vần thơ vui

Mà sao yêu nhất trên đời

Cánh cò đồng lúa con người quê hương

 

Dẫn em đi một chặng đường

Say sưa  bài giảng yêu thương đất trời

Cho em bài học làm người

Lời thầy vang vọng chói ngời mai sau

 

Từ trong bom đạn nát nhàu

Mãi còn sâu thẳm những câu chuyện đời

Bao người ngã xuống bên tôi

Vạt rừng năm ấy bời bời  máu xương

 

Tuổi xanh gửi lại chiến trường

Vẫn còn đau đaú tơ vương tháng ngày

Yên bình cuộc sống hôm nay

Mà sao quên đươc năm dài đã qua

 

9-2014

 

NỖI NHỚ

 

Hình như hạ trả cho thu

Trời se se lạnh gió ru lá vàng

Tiếng rơi nghe rất khẽ khàng

Lang thang ngọn gió lướt ngang thân cành

Đâu còn chút nắng mà xanh

Tầng mây u ám nhuộm anh nỗi sầu

Hình như nắng đã thay mầu

Chênh chao nỗi nhớ về đâu phương trời

Hỡi niềm thương của ta ơi

Có nghe tiếng gọi lòng người nơi đây

 

CHUYỆN XƯA

Tiễn Nàng về với núi rừng

Bước chân ai đó ngập ngừng dốc cao

Tiên Rồng chẳng hợp duyên trao

Mang con xuống biển rì rào lời ru

Nàng đi về chốn sương mù

Bốn mùa mây phủ âm u rừng chiều

Ý thơ dang rộng cánh diều

Nhành lan phố núi thêm yêu chốn này

Trời xanh xanh ngát mê say

Thác cao nước đổ đêm ngày suối reo

Nghĩ đời còn lắm gieo neo

Câu thơ thêm đẹp chẳng nghèo lời ru

Đã qua mấy độ mưa thu

Quen hơi bén tiếng cho dù cách xa

Đêm đêm dưới ánh trăng ngà

Nhớ về phương ấy có ta có mình.