Hoa tường vi đã nở

Anh ơi hoa tường vi đã nở trong sân nhà Màu hồng tươi tắn ấy khiến lòng người lao xao nỗi nhớ Chùm hoa mượt mà nhẹ nhàng lay theo gió Rưng rưng sóng vỗ bờ hồn môi em thoáng nụ cười vui


 

 

CHÚC XUÂN THẦY NGUYỄN LÂN DŨNG

Xuân tới Thầy thêm tuổi nữa rồi
Tám mươi nụ cười vẫn trên môi
Mắt còn trong sáng khi đọc sách
Chân vẫn khoan thai lúc đứng ngồi
Vẫn đó vẫn đây đi không mỏi
Hết phương đông rồi đến phương tây
Châu Á, châu Âu sang châu Mỹ
Khắp nơi đều có bóng dáng Thầy
Nghiên cứu khoa học rồi viết sách
Cây trồng con giống với nông dân
Vi sinh môi trường cùng nước sạch
Lợi ích tăng lên gấp mấy lần
Năm nay cùng Mười Bơ đi Úc
Niềm vui cho dải đất Tây Nguyên
Trái bơ được tiếp thêm sinh lực
Cho người miền núi lại giàu lên
Xuân này Thầy vừa tròn tám mươi
Kính chúc Thầy Cô đức sáng ngời
Sức khỏe an lành luôn hạnh phúc
Con cháu ngày thêm rạng rỡ đời
Mong tháng ba Thầy về phố Núi
Được đón Thầy yêu ghé lại nhà
Bữa cơm đạm bạc trong tình nghĩa
Ơn Thầy lòng tạc lượng hải hà
VỢ VẮNG NHÀ
Vợ đi xa đã mấy hôm rồi
Vào ra sớm tối một mình tôi
Cửa nhà trống trải đơn chiếc bóng
Hiu quạnh thế này nhớ sao nguôi
Ngoài trời thu đã về trên phố
Cúc cũng rộn ràng chợ bán hoa
Gió đưa nhè nhẹ đôi tà mỏng
Lòng chợt buồn buồn nhớ người xa
Vài cô cậu nhỏ đi nhận lớp
Nói cười vui vẻ ở trên đường
Xe đạp hàng đôi dù lối hẹp
Như thuở tôi còn tuổi thùy dương
Nét yêu dể mến thời thơ ấy
Tóc tết đuôi sam thả qua vai
Gái trai bằng hữu hồn nhiên đấy
Nhưng biết có người để ý ai?
Một mình nên nhớ về kỷ niệm
Vợ ở nơi xa mong hiểu cho
Chỉ là thơ thẩn trong hoài niệm
Về ngày xưa cũ phận học trò
Ngày nào vợ vẫn là cô giáo?
Hưu niên chừng đã được vài năm
Vợ chồng giờ tuổi ông bà lão
Cách biệt một hôm tưởng một rằm
Tôi biết vợ ra chăm sóc Mẹ
Nhưng lòng cũng chạnh nhớ người đi
Thầm mong Mẹ sẽ mau chóng khỏe
Vợ vào gửi Mẹ lại mấy dì
Mấy hôm vợ vắng tôi vẫn nấu
Cơm ngày đôi bữa một mình ăn
Rau lang luộc vớt xào cùng tỏi
Trứng gà chiên với ngải cứu băm
Vợ đi xa đã mấy hôm rồi
Mẹ khỏe chắc là sẽ vào thôi
Ở đây quen cảnh nhà hai đứa
Một mình chờ đợi cũng bồi hồi
Cũng mong một sớm mai về tới
Vợ báo tin mừng Mẹ an lành
Đã vui cười nói cùng con cháu
Gia đình hạnh phúc lại vây quanh
NHÀ CẬU TÔI
Nhà Cậu tôi ở sát cánh đồng
Có hồ nuôi cá nước xanh trong
Bốn mùa chim hót vui trong lá
Hoa bướm vườn thơ nhẹ nỗi lòng
Tôi thường hay đến nhà cậu chơi
Câu cá hái rau cậu nói cười
Mộng những ngày vui tươi thắm mãi
Đời cứ xum vầy tháng năm trôi
Nắng trải lụa vàng trong vườn cảnh
Gió lay hoa sớm tỉnh giấc nồng
Chén trà thơm thảo hơi âm ấm
Ngắm bóng mây xa trắng bềnh bồng
Mỗi chiều Cậu hay uống rượu vui
Bạn bè vài khách quý đến chơi
Năm ba chén mến thân tri ngộ
Mấy lời ân nghĩa nặng tình người
Bây giờ thương tiếc Cậu đi xa
Hồn đã về trên cõi thiên hà
Nẻo tiên Cậu có mơ viễn xứ
Có nhớ có thương chốn quê nhà
Giờ mỗi lần đến nhà cậu thăm
Nhớ người tôi lại nghĩ xa xăm
Mong rằng nơi ấy Cậu tôi sẽ
Thanh thản nhàn vui sống vĩnh hằng...
CHUYẾN BAY ÐÊM
Mấy giờ em ra sân bay?
Về đêm chắc là lạnh lắm!
Khoác áo quàng khăn thêm cho ấm
Nhé em yêu!
Thương nhớ em thật nhiều
Mong em về phố núi
Cho lòng anh vơi nỗi
Chờ đợi một người xa
Yêu em bờ vai ngọc ngà
Yêu em má hồng lúng liếng
Yêu em mắt nai trìu mến
Xao xuyến, xao xuyến hồn anh
Dù biết tình rất mong manh
Vẫn yêu em yêu mãi mãi
Xin em bờ môi cuồng dại
Nồng nàn, nồng nàn yêu thương
Bây giờ phi trường chắc mờ sương
Ðêm về đất trời trở gió
Người anh yêu ơi! Bóng hình bé nhỏ
Hiền ngoan thơm thơm bờ môi xinh
Em về phố Núi lung linh
Ðêm Ban mê huyền ảo
Ðón em bước chân anh bối rối
Lối về phảng phất hương ngọc lan
NGỌN ĐÈN DẦU TRƯỚC GIÓ
Tôi vẫn biết thời gian không quay ngược lại bao giờ
Tôi vẫn biết con người được sinh ra tất có ngày lão yếu
Có tuổi trẻ khỏe mạnh yêu đời thì cũng có lúc tuổi già ốm đau nhu nhiễu
Muôn đời qua chưa một ai có thể cải lão hoàn đồng
Biết là vậy nhưng làm con ai cũng phải đau lòng
Khi nhìn dáng cha già ốm o bạo bệnh như ngọn đèn dầu lắt lay trước gió
Lặng nghe từng nhịp đập con tim, phập phồng theo từng hơi thở
Mà mừng thầm mỗi khi Cha mấp máy bờ mi, hay khe khẽ cựa mình
Nguyện cầu van vái trời đất oai linh
Mọi rủi ro lo lắng sớm qua đi, may mắn bình yên sẽ tới
Cha sẽ hồi sinh sức sống như lòng con mong đợi
Cuộc đời lại an nhiên yên lành hạnh phúc ở bên nhau
Những khi thức đêm nhìn Cha rên rỉ đớn đau
Con bất lực trước những điều Cha đang chịu đựng
Phải như con san sẻ cho Cha được gánh nặng
Gánh nặng quá xót xa mà chưa ai chia sớt được bao giờ?
Cha còn ở trên đời con sẽ không côi cút bơ vơ
Bởi có Cha tâm hồn con luôn phóng khoáng tự tin kiêu hãnh
Cha lặng lẽ ngồi nhìn đời con chắp cánh
Những vần thơ bay bổng tới muôn trùng
Đêm nay con nhìn Cha lòng mềm yếu rưng rưng
Sợ bất hạnh mai này rồi cũng tới
Không còn Cha cánh chim bằng sẽ mỏi
Đời còn đâu những bờ bến lãng du?
Mỗi lần nghĩ tới ngày xa Cha, Cha ra đi rời cuộc trần ai chốn vô thường bụi gió mịt mù
Con lầm lũi ray rứt với bao lỗi lầm dày vò mà lòng thêm ân hận
Những chiều về hoàng hôn buông xuống chân trời vàng hoe hiu quạnh
Khói trầm hương bay phảng phất xa xót một niềm riêng
Đêm nay giữa trời đất thiêng liêng
Con mong muốn muôn sự bình an sáng tỏ
Định mệnh Cha không phải như ngọn đèn dầu trước gió
Cho con còn thời gian chăm chút lo lắng cho Cha…
Tôi vẫn biết dù thương Cha tôi cũng không níu lại được tuổi già
Thời gian cứ trôi về phía trước mà không bao giờ trở lại
Ai còn Cha Mẹ thì xin đừng khờ dại
Để Cha Mẹ buồn ngày sau ân hận mãi không nguôi
ĐIỀU MÌNH CẦN

Điều mình cần không phải thế đâu em?
Em thử hỏi trái tim mình lần nữa
Nếu mình chưa tin hay còn chọn lựa
Sợ ngày mai thì khoan hãy gần nhau

Đừng ngập ngừng nếu đi tới ngày sau
Lòng e ngại chớ dại khờ dấn bước
Vì thời gian không cho mình xuôi ngược
Mà bâng khuâng đứng ở ngã ba đường

Dù gần xa vẫn sớm nhớ chiều thương
Thà cách trở còn hơn là ân hận
Có đi về biết đường xa gió lạnh
Mới hiểu là ta vẫn có trong nhau

Anh đã qua lần tan vỡ thương đau
Có em nói tiếng yêu lòng vui lắm
Anh chỉ mong mình trong nhau thật chậm
Để hồn luôn ngập hình bóng em yêu

Anh rất thích đứng nhìn ánh nắng chiều
Nghiêng nghiêng xuống đợi chờ em đến
Bao lâu nữa tình nơi anh trìu mến
Dành cho em, dành tất cả cho em…
ANH VẪN THƯƠNG EM NHẤT
Em đọc bài thơ anh viết
Ngúng nguẩy... hờn
Giận dỗi nói lời thiệt hơn
Xét nét từng câu, từng chữ
Nguýt... rồi hấm hứ
Tứ thơ trên anh viết nghĩa thế này
Còn anh thì... đang chếnh choáng cơn say
Ừ! ừa cho vừa lòng em, cho qua câu chuyện
Thơ anh ngọt ngào, có rất nhiều yêu mến
Em gằn giọng hỏi: "Nói thật đi anh viết cho ai?
Như thế là anh đúng hay sai?"
Đành hanh... lẫy
Bài thơ nào cũng vậy
Tình trong thơ thăng hoa
Tuổi sáu mươi đã già
Sao lòng còn say đắm?
Hồn anh như vẫn thắm
Dào dạt tình và thơ
Vẫn chan chứa mộng mơ
Bóng nàng kiều nào đó?
Thương chồng ghen bóng gió
Câu trách cũng thấy hay
Sợ chồng đi nắng say
Mà dằn lòng không được
Biết đời anh xuôi ngược
Lang bạt giữa hồng trần
Cứ nghĩ lắm tình nhân
Nên em thường để ý
Anh cũng đành thủ thỉ
Lựa lời dỗ dành em:
"Anh xấu xí ai thèm
Mà cứ hay nghi ngại"
Lời thơ dù êm ái
Cũng mình tưởng ra thôi
Thơ anh cũng viết rồi
Em đừng lo lắng nữa
Em mới là điểm tựa
Trong hồn anh thi ca
Lời yêu thương ngọc ngà
Là dành cho em đó
Em người tình nhỏ nhỏ
Cũng là một hiền thê
Giữa cuộc đời bộn bề
Anh vẫn thương em nhất
SINH NHẬT TÔI
Sinh nhật này tôi chỉ có em
Tôi ngồi uống rượu em ngồi bên
Em rót đầy ly cay xa xót
Tôi nâng uống cạn những niềm riêng
Em hiểu lòng tôi rất u buồn
Nhìn em tôi day rức lòng hơn
Vài năm phiêu bạt tay vẫn trắng
Mấy mối tình tàn lắm đau thương
Em khe khẽ nói cho tôi nghe:
“Từ nay chung dựa vai nhau hè
Tình xưa đã nhạt xin đừng tưởng
Để mảnh hồn thơ thôi tái tê”
Sớm chiều giờ đã có em đây
Chẳng phải buồn chi chuyện trắng tay
Ba bữa một ngày cơm, rau, muối
Chiều chiều vài chén rượu cay cay
Đêm lạnh hai mình chung chăn gối
Ngày bên hè mát ngắm mây trôi
Gió thoảng vườn chiều xao xác lá
Mưa giăng hiu hắt áng thơ khơi
Ngày rằm hai đứa lại lên chùa
Cúng dường lễ phật dạo cảnh xưa
Hương trầm khói tỏa thơm ngan ngát
Buông bỏ sự đời chẳng hơn thua
Tôi cảm ơn em giấc mộng lành
Tuổi đời sương gió quá phong phanh
Mòn chân mỏi gối đời lữ thứ
Một chút công danh mộng chẳng thành
Duyên phận bẽ bàng nên lạc bước
Tài hoa quá mỏng chẳng danh thơm
Mượn vài con chữ làm thơ thú
Ngẫm chuyện nhân tình quên áo cơm
Xin người có tưởng cho tôi gửi
Cái kiếp tao nhân quá phủ phàng
Duyên nợ cùng thơ chưa trả hết
Chuyện đời còn đó bao trái ngang
Mai này có về cùng chung chốn
Mong người yêu dấu hãy cảm thông
Đời tôi vốn quá mê hoa bướm
Duyên hững hờ theo những bóng hồng
Từ đây xin được yêu lần nữa
Lần cuối trong đời không đổi thay
Chỉ làm thơ có mình hai đứa
Với khối tình chung một tấm lòng…
HOA TƯỜNG VI ĐÃ NỞ TRONG SÂN NHÀ
Anh ơi hoa tường vi đã nở trong sân nhà
Màu hồng tươi tắn ấy khiến lòng người lao xao nỗi nhớ
Chùm hoa mượt mà nhẹ nhàng lay theo gió
Rưng rưng sóng vỗ bờ hồn môi em thoáng nụ cười vui
Em ngắm hoa cảm nhận mình hạnh phúc theo chân bước tới lui
Buổi sớm mai không gian sáng lạn tràn đầy sức sống
Lớt phớt vài đám mây trắng giữa bầu trời cao rộng
Tiếng chim muông ríu rít trong đám lá non xanh
Thật tuyệt vời hương vị buổi sáng trong lành
Thật thanh thản nhớ về anh yêu dấu
Bài tản văn viết dở trên trang bản thảo
Đã đầy thêm những ý đẹp thi vị yêu kiều
Giàn mướp bây giờ đậu trái thêm nhiều
Ong vo ve se hai hạt phấn vàng đeo trên đôi chân đen mướt
Dưới cánh lá long lanh vài giọt sương trong suốt
Vạn vật hồn nhiên như thể tình ta nhớ thương nhau
Vườn nhà còn thoang thoảng chút hương cau
Dịu dàng quyến rũ em vào thi ca diễm lệ
Những ngôn tình bay bổng lời hay có thể
Em viết về anh dành hết cho anh
Những cánh tường vi mỏng mong manh
Kết thành chùm màu hồng tươi đẹp đẽ
Em muốn nơi cõi lòng em hồng mãi thế
Để tình hồng luôn rạng rỡ những niềm vui