Anh thương binh và bài vọng cổ

ANH THƯƠNG BINH VÀ BÀI VỌNG CỔ
(Kỷ niệm một chiều qua phà Mỹ Thuận ở Tiền Giang)

Ánh nắng vàng xiêu trên gương mặt lạ
Điệu ngân nga, pha nỗi thương buồn
Tàn phế cuộc đời, mà lệ chẳng tuôn
Trao gởi tâm tình vào bài vọng cổ

Khách qua phà nhìn anh: cây đàn, nạng gỗ
Nghe anh ca bài: người lính Việt xưa
Hoa lục bình về con nước đong đưa
Như gõ nhịp đệm bài ca anh hát

Sóng dòng sông trôi trên từng cung nhạc
Uốn mình theo điệu lý, điệu xàng
Anh hát về trận đánh dở dang
Trên đồng bắp, lá xanh còn say ngủ

Khi giáp mặt kẻ thù, giữa làn đạn phủ
Hai đứa nhận ra… chính nó… là bạn mình
Hai đứa một thời cùng yêu cô bé xinh
Cùng nhau viết thơ tình ươm mộng đẹp

Cô bé xinh, vụng về, khép nép
Nhận thư rồi, chẳng dám trả lời ai
Hai kẻ tình si… than vắn thở dài
Anh xung vào lính, hắn đi biệt tích

Giữa đồng bắp, nhận ra…. tình địch
Quăng súng giữa đồng, mừng rỡ “địch-ta”
“Đùng” mấy tiếng, hai người cùng gục ngã
Sờ soạng tìm nhau, tay nắm chẳng rời

Chân anh đứt lìa mặt đất chơi vơi
Ngực hắn đỏ, mắt trừng, môi cười mỉm
Anh ôm hắn khóc, hồn đau chết lịm
Gục vào nhau, đồng bắp cháy tiêu điều

Phà cặp bến sông, lòng khách buồn thiu
Trao tặng món tiền, lên bờ lặng lẽ
Chiều hôm ấy, gió sông rất nhẹ
Lục bình trôi… gõ nhịp bản bi ca.

SA HUỲNH BER LIN