Tuổi thơ tôi với những trò chơi

Cuộc đời đầy rẫy những lo toan, tính toán, khó khăn, ai cũng có những mục tiêu, những công việc. Áp lực cuộc sống với cơm áo, gạo tiền cuốn trôi hết dĩ vãng. Con người bị cuốn theo dòng đời bất tận mà không có dịp quay đầu nhìn lại. Dù không được quay lại tuổi thơ nữa nhưng tôi hy vọng những ký ức đẹp đẽ sẽ tiếp thêm một phần nghị lực, giúp chúng ta mạnh mẽ hơn nữa trên trường đời.

 

 

 

Những đứa trẻ con chúng tôi ngày xưa chẳng có đồ chơi làm sẵn như bây giờ nên phải “sáng tạo” từ “cây nhà, lá vườn”. Những đồ chơi làm từ cỏ cây, rơm rạ, đất sét… hay những trò chơi dân gian miệt vườn sau hơn mấy mươi năm vẫn còn in đậm trong ký ức của tôi.
Đó là những cái kèn, cái đồng hồ bằng lá dừa, những con cào cào hay hoa hồng bằng lá dừa nước… Nhiều món tôi được các anh chị làm tặng; cũng có món tôi bắt chước làm được và tặng lại cho các em tôi.
Đó là những con trâu làm bằng đất sét. Chúng tôi rất thích thú với việc làm nhà, xây cầu, làm hàng rào bằng đất sét. Kể cả những món đồ hàng (chén, đĩa, xoong, bếp, trái cà, trái ớt), con trâu, chiếc xe… được làm từ đất sét. Mỗi món hàng là sự bắt chước đến kỳ công. Có những món làm xong, được phơi khô rồi cho vào bếp nung.
Có lần nhân dịp Tết, tôi được mẹ may một bộ Pyrama mới để “ăn Tết”. Tôi mặc áo mới ra phố ngắm người qua lại và xem múa lân. Trưa nắng trên đường về nhà, thấy dầu hắc trên đường chảy mềm, tôi cố tách lấy một cục rồi tự nắn hình con trâu. Thấy dễ nắn hơn là đất sét nên tiếc không bỏ mà cho vào túi áo để dành. Khi về đến nhà thì ôi thôi chiếc áo mới của tôi bị dầu hắc chảy lan đầy ngực. Mẹ bắt được đánh đòn nhưng tôi khóc vì đòn roi thì ít mà phần nhiều là khóc vì tiếc cho chiếc áo mới mỗi năm mới được mẹ may một lần…
Còn rất nhiều thứ để nói về tuổi thơ, đó có thể là những trận đá bóng nhựa “siêu kinh điển” của xóm trên xóm dưới, những màn đánh trận giả khi đi học về, hay những lần đánh nhau thật giữa tôi và những người bạn trẻ con trong xóm, đi bẻ trộm ổi, mía, xoài. Rồi câu cá trộm, lội bùn bắt cá, lấm lem đất nhưng thật vui, đi tắm suối bì bõm giữa trời nắng, hay khi lớn lên một chút chúng tôi biết đi lấy đót, mót cà phê, nhặt đồng nát bán lấy tiền mua kem, sách vở. Tuổi thơ là những buổi lê la bắn bi, bạt dép, dù ở ngoài đường hay trên trường học, nhớ những tiếng lóc cóc, leng keng của tiếng bi chạm vào nhau đến thế. Tuổi thơ cũng là những ngày lang thang thả diều giữa trời nắng, những cánh diều bay cao phấp phới như đem theo ước mơ của trẻ con quê tôi vậy. Rồi những tiếng sáo diều, những màn la hét râm ran giữa trưa hè yên ả. Là những trò chơi dưới suối. Đứa nào bơi giỏi thì chơi cút bắt, thi lặn xa, thi bơi qua suối; đứa nào nhát thì chơi búng “tôm cá” – búng tay dưới nước để ra “tiếng tôm” hoặc “tiếng cá”. Đứa nào không biết bơi thì chạy trên ruộng. Chơi chán, mấy đứa bày nhau tô bùn non trên đầu để làm… ông địa và để cho chí (chấy)… ngộp chết!
Tuổi thơ tôi và những người bạn gắn liền với nắng gió, đó là những buổi trưa nắng như đổ lửa nhưng chúng tôi vẫn lang thang ngoài đường, chơi những trò chơi của trẻ em vùng quê: bắn bi, bạt dép ăn hình, ăn chun, chơi khăng, chơi cù đến chảy cả máu đầu, cãi nhau inh ỏi, hô hào khí thế như một đội quân đi đánh trận. Hiếm có xà bông, nên nhiều đứa chơi xong trở nên lem luốc, đầu tóc khét nắng và hôi mùi bùn đất. Chúng tôi lớn lên như những cây sây mọc trên bờ ruộng. Tôi đã nhiều lần kể lại những hình ảnh đẹp đẽ ấy cho con nghe, nhưng khó có thể mô tả lại cho đầy đủ, sinh động.
Tôi đã lớn lên với tuổi thơ như thế. Cuộc sống đôi khi cảm thấy quá nghiệt ngã, giờ đây những người bạn trẻ con mỗi người một nơi, sẽ không có cơ hội tụ họp để ôn lại tuổi thơ nữa, nhưng giả sử có một vé đi tuổi thơ miễn phí chắc tôi sẽ là một trong những người đăng ký đầu tiên. Tôi muốn quay lại những ngày tháng vô tư, vô lo của tuổi thơ, nơi không có những sự tính toán, lừa dối, muốn quay lại để nhìn thấy những nụ cười thật hồn nhiên và trong sáng. Một vé đi tuổi thơ là điều không thể xảy ra vì vậy tôi chúc tất cả những người bạn tuổi thơ đã lớn của mình luôn may mắn và thành công trong cuộc sống.