Nhà thơ Huy Trụ, tên thật là Trịnh Huy Trụ, sinh năm 1950 tại huyện Vĩnh Lộc, Thanh Hóa, từng tham gia quân đội. Hiện sống ở TP Thanh Hóa, là Hội viên Hội Nhà văn VN; hội viên Hội Nhà báo VN, Trưởng ban Đại diện báo Gia đình và Xã hội Bắc Trung bộ.
Đã xuất bản 7 tập thơ. Các giải thưởng đạt được: Giải Nhì (không có giải nhất) Hội liên hiệp VHNT Việt Nam năm 1993 cho tập thơ Lời của Gió; Giải Nhì (không có giải nhất) cuộc thi thơ Lục bát Báo Giáo dục và thời đại năm 1996 – 1998; giải Nhì của UBND tỉnh Thanh Hóa năm 1990 - 1995…
Huy Trụ là nhà thơ có tập thơ in từ thời chống Mỹ, là một trong số các nhà thơ, nhà văn thành danh đang sống và viết tại Thanh Hóa. Được đánh giá thành công nhất ở thể thơ lục bát, nhưng cái làm nên thương hiệu thơ Huy Trụ từ rất sớm lại chính là ở mảng thơ tự do. Năm 1993, với tập thơ Lời cuả gió, được giải cao cuả Hội liên hiệpVHNT Việt Nam, nhà thơ đã khẳng định vị trí của mình trên văn đàn Thanh Hóa và cả nước. “Thơ Huy Trụ đi giữa cái suy tư và cái vô tư lự, giữa hồn nhiên và trách nhiệm, có khi nghiêng về phía này hay phiá kia nhưng bao giờ cũng tạo được một lực đẩy thống nhất đưa cảm xúc, ý tưởng thơ tới đích…”(Đinh Ngọc Diệp-trong bài đăng báo Văn Nghệ năm 1993). Thơ Huy Trụ mang hơi thở truyền thống, đậm nét thiên nhiên và con người Thanh Hóa, vì thế được nhiều người nhớ và thuộc.. TPM xin trân trọng giới thiệu chùm thơ Huy Trụ.
CHIẾC LÁ
Tôi đứng trong chiều
Nhìn chiếc lá rơi
Một chiếc lá như trăm nghìn chiếc lá
Bứt khỏi cành nhẹ như hơi thở
Rơi trong chiều
Rơi trong mắt tôi…
Xoè bàn tay nhặt chiếc lá rơi
Bao nhiêu tuổi lá trở về với cội?
Giọt nắng tiếc chi mà bối rối
Con chim tiếc chi mà líu cả trời…
Dẫu lá cây cũng có cuộc đời
Cũng vàng vọt sau một thời lá thắm
Tôi ngước mắt, mắt nhoè bao số phận
Nẻo đường chiều ai nhặt tiếng ve
Và tự lòng
ngỡ lá hát
tôi nghe…
SÔNG MÃ
Em có về quê anh
Vượt ghềnh thác một lần trên Sông Mã
Không phải ông cha xưa đặt tên sông cho lạ
Bao cuộc đời từng ngẫm nghĩ trước mênh mông
Một tiếng gà giữa Ngã Ba Bông
Dân sáu huyện cùng nghe, người sáu làng cùng thức
Một tiếng “huầy dô” xô con đò dọc
Người trên bờ, áo cũng đẫm mồ hôi…
Chả bao giờ sông bình lặng, em ơi
Cả những lúc dòng sông phơi trắng cát
Không sóng chồm bờ, thì sóng ngầm xoáy đất
Đừng thấy trăng lên, lơ đễnh gác con sào…
Đã sống đất này, dám chấp nhận cùng nhau
Một câu nói nửa rừng, nửa biển…
Đi hết lòng nhau để cùng đến bến
Khúc sông sâu, bồi lở thường tình.
Bao cuộc đời ngụp lặn với dòng xanh
Giờ ngoái lại,tóc còn dựng ngược
Xin tìm đến ngọn nguồn tiếng nấc
Của ai kia một thuở thác ghềnh…
Riêng có một điều em nhận ở đất Thanh
Cái giàu có ẩn trong từng cơn sóng
Nên dòng sông trước khi ra biển rộng
Hắt lên tay người, bão lũ với phù sa…
BẤT CHỢT
Bất chợt lại một ngày
Lại một đêm bất chợt
Đời người bao khoảnh khắc
Thành bất chợt vậy thôi!
Cái ta gọi một đời
Mỏng tang như tờ giấy
Vui buồn đong đếm lại
Viết chưa đầy câu thơ.
Bất chợt buồn ngẩn ngơ
Bất chợt cười ha hả
Ta thoắt già, thoắt trẻ
Ta dở đêm, dở ngày…
Cái ngỡ có trong tay
Chưa thành hương, thành sắc
Cái không nhìn rõ mặt
Cứ nhởn nhơ nói cười
Cát bụi bay về trời
Vàng son rơi xuống đất
Tất cả là bất chợt
Để ta còn câu thơ…
GIỌT NẮNG
Em
Suốt đời bắt giọt nắng trên tay
Ngỡ bắt được
Mà không bắt được
Giọt nắng phía sau
em lại tìm phía trước
em quay đầu
giọt nắng đã tàn phai.
Em
Mê hồn trước giọt nắng ban mai
Cái giọt nắng mỏng mềm như cánh bướm
Em biết đâu nắng trên đồng, trên ruộng
Nhắm mắt rồi, đom đóm cứ bay theo…
Như suốt đời
Em
Đuổi bắt tình yêu
Muốn ghì chặt để riêng mình ấm nóng
Nhưng tình yêu
Có khác gì giọt nắng
Đậu giữa tay mình
Lại rớt xuống tay ai!…