Một chút quê
MỘT CHÚT QUÊ
(Lãng đãng ngày về...!)
“Trăm năm một chuyến vô thường”
Tui đi trên những nẻo đường phù vân
Trở về đếm nợ đồng lần
Tự mình gói nỗi tần ngần vào xưa...!
Tui trở về chốn cũ vào ngày Xuân đã trôi qua, dải nắng Hạ đã vắt trên từng ngọn lá. Những đám mây của mùa Xuân cũ không thả mưa phùn nữa... Chuyển thành giọt để rơi xuống những vùng đất nóng. Những ánh chớp loé lên từng hồi gọi sấm trở về…
Mùa đầu Hạ, phượng về rực đỏ. Những chàng nghệ sĩ vĩ cầm của mùa Hè kéo lên những giai điệu du dương. Những âm giai rộn rã, rền rĩ nỉ non trong những trưa nắng Hè thắp lửa. Những dàn âm thanh vang lên từ những búp lá xanh, những nghệ sĩ đa tình của mùa nắng luôn rủ nhau ẩn mình sau những tàng cây để tấu lên vũ khúc giao mùa…
Tuổi thơ trôi qua theo từng tiếng kẽo kẹt võng đưa, những sẻ chia của người thân bè bạn… Những buổi chiều nghe gió hát vi vu, say sưa dưới khoảng Trời xanh trong, mơ được như cánh diều bay vút chở những ước mơ cao vợi bay lên…
Cái màu đỏ da diết của hoa phượng vĩ rơi trên sân trường, gợi ta nhớ về tuổi học trò một thời đã xa. Qua rồi những tháng ngày lang thang trên đường chiều. Qua rồi những buổi ngồi bên gốc phượng cười đùa, ngắt từng nhụy hoa chơi trò chọi gà trong tiếng cười vô tư…
Cánh bằng lăng tím một ngày Hạ về bâng khuâng bay bay trên lối vắng. Thấp thoáng trong bóng nắng những tà áo phất phơ trước gió. Những đôi mắt trong veo, đôi má mịn phớt hồng của những chàng trai cô gái tươi tắn đầy sức sống dưới ánh nắng bạc… để ngẩn ngơ… để mong chờ cho những ai đi xa một lần ghé về chốn cũ…
Một thoáng nhớ se thắt trái tim người xa xứ về một miền quê xanh ngát đồng lúa, hàng cây, bãi cỏ, những chú bò thơ thẩn cúi ăn mưa, chờ nắng Hạ nhuộm vàng óng ánh sóng trên sông Cầu, và những con thuyền chở nhớ đi xa... Vọng đâu đây tiếng ca Quan Họ tha thiết tự bao giờ : “Sông Cầu - nước chảy lơ thơ chứ đôi ta í i / Đôi ta thương nhớ í í… í i… bao giờ / Bao giờ chứ cho nguôi…”
14/5/2020